Lúc trời mới tờ mờ sáng, Tùng Hạ đang ngủ say, đã bị Trang Nghiêu dùng sức lay dậy.
Tùng Hạ mở đôi mắt nhập nhèm còn buồn ngủ: “Có chuyện gì vậy?”
Trang Nghiêu phấn khởi nói: “Dậy mau, tôi phát hiện một thứ rất quan trọng!”
“Cái gì?” Tùng Hạ bò dậy, cậu nhìn Trang Nghiêu và Đường Nhạn Khâu, mắt hai người đều hơi đỏ lên, rõ ràng đều đã một đêm không ngủ.
Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đã tỉnh lại trong tiếng la có chút hưng phấn của Trang Nghiêu, tất cả tụ lại.
Trang Nghiêu trải tờ giấy xuống đất, sau đó đặt bản đồ kinh mạch của Đường Nhạn Khâu xuống bên cạnh: “Mấy người xem, ở đây nó vẽ ra hướng đi của năng lượng trong kinh mạch, tập trung nhìn hướng chảy, can kinh, đảm kinh, đại tràng kinh [81]. Nhìn xem, những bộ phận này đều có Ngũ hành tương ứng, các anh dựa theo những cơ quan này tương ứng với Ngũ hành, rồi quan sát phương hướng lưu động của năng lượng, có nhìn ra quy luật gì hay không?”
[81] Kiến thức Đông y: Trong cơ thể có tâm, can, tỳ, phế, thận, tâm bào là 6 tạng có đảm, vị, đại tràng, tiểu tràng, bàng quang, tam tiêu là 6 phủ, cộng lại là 12 tạng phủ. Mỗi một tạng phủ đều có một kinh phụ thuộc nó, cộng lại là 12 kinh nên gọi là chính kinh. Tên gọi của chính kinh đều lấy tên tạng phủ của nó mà đặt như tâm kinh, đảm kinh, vị kinh v.v… Trong truyện thì “can” là gan, “đảm” là túi mật, “đại tràng” là ruột già.
Mọi người nhíu mày, cẩn thận nghiên cứu.
Thành Thiên Bích lên tiếng đầu tiên: “Chẳng lẽ là tương sinh…”
“Không sai, chính là tương sinh.” Trang Nghiêu không kịp chờ đợi đã nói: “Bộ lý luận này được thành lập dựa trên nguyên lý tương sinh của Ngũ hành, ví dụ như Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, phương pháp tu luyện này dựa theo nguyên lý tương sinh của Ngũ hành, để năng lượng vận động trong cơ thể dựa theo phương hướng tương sinh, cuối cùng chảy về phía hạt nhân năng lượng. Mỗi lần đi qua một kinh mạch tương sinh quan trọng, năng lượng sẽ được tăng cường một phần. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng khi năng lượng đi đến hạt nhân năng lượng, năng lượng hấp thu vào sẽ được tăng cường rất nhiều. Thế nhưng, loại phương pháp tu luyện này có một nhược điểm, căn cứ theo suy đoán của tôi, đối tượng của phương pháp tu luyện này là năng lượng vô thuộc tính của anh. Nói cách khác, đối với năng lượng vô thuộc tính mà nói, bất luận năng lượng Ngũ hành gì cũng đều tương sinh, hoặc là nói rằng, chí ít sẽ không tương khắc. Cho nên, khi những năng lượng Ngũ hành khác tiến vào trong cơ thể và đi qua điểm quan trọng kinh mạch tương khắc thì năng lượng sẽ yếu bớt một phần. Tôi đã thử bảo Đường Nhạn Khâu dựa theo quy luật vận hành này, anh ta là người tiến hóa ngược lớp chim, tôi đoán năng lượng của anh ta là năng lượng Mộc, Kim khắc Mộc, khi đi qua cơ quan kinh mạch năng lượng Hỏa, năng lượng sẽ yếu đi tương ứng. Thủy sinh Mộc, khi đi qua cơ quan kinh mạch năng lượng Thổ, năng lượng sẽ tăng cường. Nếu cứ tương sinh tương khắc tự triệt tiêu nhau như thế, cuối cùng đi đến hạt nhân năng lượng, sẽ hợp lại với số năng lượng hấp thu vốn có của anh. Cho nên, nhìn bề ngoài, loại phương pháp tu luyện này trừ anh ra thì có ý nghĩa không lớn với dị nhân khác.”
Tùng Hạ trợn to hai mắt: “Như vậy, nếu có thể tránh khỏi kinh mạch tương khắc thì sao?”
Trong mắt Trang Nghiêu thoáng hiện vẻ hưng phấn: “Không sai, đây chính là điều tôi muốn nói. Anh là năng lượng vô thuộc tính, không cần lo đến vấn đề tương khắc, nhưng chúng tôi thì khác, chúng tôi hấp thu năng lượng, sau khi tiến vào trong cơ thể, sẽ có một điểm trong kinh mạch ‘khắc’ và một điểm thì ‘sinh’ năng lượng này, một điểm kinh mạch là năng lượng thuộc tính bản thân, còn có hai điểm kinh mạch không ảnh hưởng đến năng lượng. Nếu trong lúc tu luyện có thể hoàn mỹ nắm giữ phương hướng lưu động của năng lượng, tránh khỏi một điểm kinh mạch tương khắc, khi năng lượng đi đến hạt nhân thì nhất định sẽ tăng cường. Thậm chí, nếu có thể tránh khỏi hai điểm kinh mạch không phát huy bất kỳ ảnh hưởng gì, chỉ cho năng lượng đi qua năng lượng thuộc tính và điểm kinh mạch tương sinh, như vậy một phần năng lượng hút vào trong cơ thể, khi đi đến hạt nhân năng lượng, ít nhất sẽ tăng bên bảy đến mười phần!”
Mọi người hô hấp đều có chút nặng nề, sáng sớm còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại phải tiêu hóa một tin tức có hiệu suất cao như vậy, đúng là khiến họ nhất thời không thích ứng được, lý luận này của Trang Nghiêu quả thật là một tin tức tốt nói không nên lời, khiến họ choáng váng.
Nếu tốc độ tu luyện của họ có thể nhanh từ bảy đến mười lần so với hiện tại, đúng là chuyện đáng sợ đến nhường nào.
Ánh mắt Trang Nghiêu sáng rực, tựa như kẻ tham ăn phát hiện ra món ăn ngon nhất trên thế giới, kẻ tham tài phát hiện ra kho báu đá quý lớn nhất trên thế giới, kẻ ham học hỏi phát hiện ra một vùng đất mới, đều có thể khiến người đó cảm thấy hưng phấn khó nhịn từ tận đáy lòng.
Thành Thiên Bích là người tỉnh táo nhất trong mọi người, hắn nói: “Phương pháp vận hành này có thể đi thông trong cơ thể không? Kinh mạch trong cơ thể con người được định hướng, ngộ nhỡ không thể tránh khỏi kinh mạch tương khắc thì sao?”
“Đương nhiên là có vấn đề này, đây thật ra là một vấn đề xác suất. Anh hãy tưởng tượng kinh mạch trong cơ thể thành một tấm bản đồ, hạt nhân năng lượng là điểm cuối cùng, dẫn năng lượng từ huyệt Thiên Linh [82] vào trong cơ thể. Tương ứng với huyệt Thiên Linh là điểm bắt đầu, mỗi một điểm tương khắc là một quả bom, mỗi một điểm tương sinh và thuộc tính là một món quà. Anh phải làm thế nào để trong quá trình đi từ điểm xuất phát tới điểm cuối cùng, cố gắng hết sức để ít gặp phải bom, cố gắng hết sức để gặp nhiều món quà, đồng thời còn phải cân nhắc lộ tuyến ngắn nhất, phải nhờ vào tính toán của chúng tôi để đi. Tôi nghĩ rằng muốn hoàn toàn tránh khỏi điểm tương khắc không khả thi lắm, nhưng cũng phải cố gắng tránh được nhiều nhất, giảm thiểu hao tổn năng lượng. Tôi sẽ căn cứ vào thuộc tính năng lượng của mỗi người để thiết kế ít nhất ba đến năm loại lộ tuyến, sau đó thí nghiệm để chọn lựa một loại thích hợp nhất, lấy đó làm phương thức tu luyện sau này. Xem nào, tôi là năng lượng Thủy, Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu là năng lượng Mộc, Liễu Phong Vũ là năng lượng Hỏa, chỉ cần nghiên cứu ba loại ‘bản đồ lộ tuyến’ năng lượng này trước là được.”
[82] Huyệt Thiên Linh: Huyệt trên đỉnh đầu ở vị trí cao nhất.
Tùng Hạ thở dài: “Trang Nghiêu, đầu của cậu thật ghê gớm.”
Trang Nghiêu đắc ý: “Cho nên tôi mới nói các anh cần tôi, nếu anh có thể nói từ đầu chí cuối nơi anh có được lý luận này cho tôi biết, tôi nhất định có thể biến đội ngũ này thành đội ngũ mạnh nhất.”
Tùng Hạ lắc đầu: “Nếu chúng ta có thể bình an đến Bắc Kinh, tôi sẽ nói cho cậu biết, cái này coi như lời hứa giữa chúng ta nhé.”
Trang Nghiêu bĩu môi: “Biết ngay là anh sẽ nói vậy mà, có điều không thành vấn đề, khi anh cảm giác mình đối mặt với nhiều tin tức quý giá mà anh không biết cách lợi dụng hợp lý, sớm muộn gì thì anh cũng sẽ tìm đến tôi, giống như chuyện này vậy, anh đã làm rất tốt, chúng ta đã khám phá ra một phương pháp để tốc độ tu luyện nhanh hơn.”
Thành Thiên Bích thì không lạc quan như những người khác, hắn trầm giọng: “Tuy không thể nói cho cậu biết nhiều, nhưng tôi có thể khẳng định, lý luận này được tạo ra vì năng lượng vô thuộc tính trong thân thể Tùng Hạ, bao gồm cả phương pháp tu luyện điều tiết hô hấp mà bây giờ chúng ta đang sử dụng đều được chuẩn bị cho tu luyện năng lượng vô thuộc tính, chỉ có điều là chúng ta cũng dùng được mà thôi. Nếu suy xét từ góc độ này, đây là một hệ thống tu luyện hoàn chỉnh nhằm vào năng lượng vô thuộc tính. Nếu chúng ta không phải năng lượng vô thuộc tính, lại bóp méo lý luận này, nỗ lực đi đường tắt, tôi lo không biết chuyện đầu cơ trục lợi này có sinh ra hậu quả có hại gì không. Giống như… giống như dùng ngọc Con Rối để ép buộc gia tăng tốc độ tiến hóa.”
Thành Thiên Bích rất ít khi một lần lại nói nhiều lời như vậy, đối với Đường Nhạn Khâu mà nói, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa bao giờ thấy Thành Thiên Bích mở miệng nói quá hai mươi chữ. Tất cả mọi người đều ý thức được Thành Thiên Bích thật sự cảm thấy lo lắng, vì vậy cũng đều lâm vào suy tư.
Trang Nghiêu nói: “Loại khả năng này tôi cũng đã cân nhắc, nhưng số tin tức tôi lấy được quá ít, không thể phán đoán chính xác. Có điều, hiện nay xem ra phương pháp tu luyện này cũng không đi ngược lại cơ năng của thân thể. Đêm qua, Đường Nhạn Khâu đã dựa theo lý luận hoàn chỉnh để vận hành lộ tuyến dẫn năng lượng đi một lần trong thân thể, không có bất kì điều gì dị thường. Chuyện này chứng minh không chỉ là năng lượng vô thuộc tính, năng lượng Ngũ hành cũng có thể dùng lý luận này tiến hành tu luyện, tôi nghĩ nó chắc là an toàn. Dù gì, nếu phương pháp đường tắt thật sự có thể để lại hậu quả xấu, nhưng phương pháp tu luyện này vốn tốt và nhanh hơn phương pháp điều tiết hô hấp. Cho nên, chúng ta có thể chọn không đi đường tắt mà vẫn dùng phương thức tu luyện quen thuộc.”
Không ai lập tức lên tiếng.
Trước sự cám dỗ to lớn này, sức phán đoán của con người kì thật đã bị che phủ bởi một tấm lụa mỏng, trở nên không nhìn rõ. Mặc dù họ cũng lo phương pháp tu luyện này sẽ có hậu quả, nhưng cũng đang vịn vào cái cớ tìm một chút may mắn ở sâu trong nội tâm, mỗi người ở đây đều như vậy.
Không ai là không muốn được trở nên mạnh mẽ, hơn nữa là trong thời đại tận thế, khi mà vũ lực trở thành cường quyền.
Trang Nghiêu nhìn về phía Tùng Hạ: “Anh chắc hẳn biết nhiều hơn tôi, anh thấy thế này?”
Tùng Hạ cười khổ lắc đầu: “Tin tức tôi lấy được không hề nói tới phương diện này, có điều, lý luận Ngũ hành tương sinh tương khắc có xuất hiện trong những tin tức kia, tuy tôi chưa nghiên cứu cụ thể, nhưng tôi nghĩ tương sinh có thể tăng cường năng lượng là chuyện không thể nghi ngờ. Nhưng tôi cũng lo phương pháp đi đường tắt này có ổn hay không.”
Trang Nghiêu nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Còn anh? Anh không định thử à?”
Thành Thiên Bích trầm mặc một hồi rồi lắc đầu: “Tôi sẽ dùng lý luận mới để tu luyện, nhưng tôi không định đi đường tắt.”
“Được, còn anh?” Trang Nghiêu hỏi Đường Nhạn Khâu.
Đường Nhạn Khâu cũng là người quyết đoán, hắn cũng lắc đầu: “Tuy tôi chưa hiểu hết về năng lượng, nhưng với tôi mà nói, lý luận này giống như tâm pháp nội công, tôi chỉ biết là nếu muốn tu luyện nội lực thì không có đường tắt để đi, phải nỗ lực kiên định, cho nên, tôi đồng ý với ý kiến của Thành Thiên Bích.”
Trang Nghiêu gật đầu, lại nhìn về phía Liễu Phong Vũ.
Liễu Phong Vũ nháy mắt một cái: “Tôi muốn thử, thử xem ‘đường tắt’ là như thế nào.”
Trang Nghiêu nói: “Tôi cũng muốn thử, như vậy, tôi nghiên cứu lộ tuyến kinh mạch năng lượng Thủy và năng lượng Hỏa trước. Xem đi, tôi không lừa dối các anh, tôi trưng cầu ý kiến của các anh.”
Tùng Hạ thở dài: “Cậu đã lừa dối trái tim chúng tôi rồi.”
Trang Nghiêu cười cười: “Rốt cuộc có muốn thử không thì quyết định bởi mấy người, tôi và Liễu Phong Vũ thử trước, nếu không tẩu hỏa nhập ma, mấy người chọn lại là được. Tôi và Liễu Phong Vũ muốn thử vì năng lực của chúng tôi tương đối yếu, có nguy cơ phải tự bảo vệ mình, nguy cơ này đi theo bước tiến tiếp cận Bắc Kinh của chúng ta sẽ càng ngày càng mãnh liệt, đó không phải đoán mò mà là đang lần lượt tổng kết ra trong chiến đấu. Cho nên đối với chúng tôi mà nói, có thể khiến mình trở nên mạnh mẽ, mạo hiểm một chút là đáng giá. Nhưng các anh thì khác, các anh vốn đã mạnh, trước kia cũng hiếm khi có địch thủ, cho nên càng có xu hướng phát triển vững chắc, tôi có thể hiểu sự chọn lựa này của các anh. Thế nhưng tôi tin thời gian tới, chúng ta sẽ gặp phải càng ngày càng nhiều kẻ địch lớn mạnh, đến lúc đó các anh sẽ cần phải mạo hiểm.”
Câu này của Trang Nghiêu đúng là nói trúng tim đen, phân tích lựa chọn khác biệt trong cảnh ngộ khác biệt vô cùng thấu đáo, Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu cúi đầu không nói, Liễu Phong Vũ lại nhún vai: “Không sai, ai biết ngày nào sẽ bị sinh vật biến dị mạnh hơn giết cơ chứ, không bằng tranh thủ thời gian để mình trở nên lợi hại hơn, so với sự đe dọa bức bách ấy, mạo hiểm thế này cũng chẳng thấm vào đâu.”
Tùng Hạ có thể hiểu được sự chọn lựa của mỗi người bọn họ, đồng thời cậu cũng có chút thấy may mắn khi mình không phải lựa chọn như vậy. Nếu là cậu, sợ rằng cậu sẽ giống Trang Nghiêu và Liễu Phong Vũ, chọn mạo hiểm như vậy, bởi vì tu luyện đường tắt, tối thiểu 50% sẽ không có hậu quả, thế nhưng nếu yếu đuối, tỷ lệ tử vong còn ngoài 90%. Đối với những người có sức mạnh tương đối yếu mà nói, thật ra thì không có sự lựa chọn.
Trang Nghiêu thu bản đồ trên đất lại, vỗ vỗ rồi nói: “Tùng Hạ, đi nấu cơm đi.”
Tùng Hạ phục hồi tinh thần, mang nguyên liệu nấu ăn từ trên Lộ Bá xuống, bắt đầu làm bữa sáng.
Sau khi ra đi, một ngày họ chỉ ăn hai bữa sáng tối, bữa sáng phải ăn rất no mới được, bởi vì phải chống chịu cả một ngày.
Ăn cơm xong, họ tiếp tục lên đường.
Sau khi đi nửa ngày, họ phát hiện thấy một dòng suối nhỏ, vừa lúc nước uống trên xe không còn nhiều lắm, mọi người xuống xe lấy nước, sau khi dùng thuốc lọc nước thì đổ vào trong thùng nước.
Trang Nghiêu loanh quanh bên dòng suối cả nửa ngày, đây là một dòng suối nhỏ trong vắt nhìn thấy cả đáy, không có nguy hiểm gì, thỉnh thoảng còn có cá bơi qua.
Tùng Hạ ngạc nhiên hỏi: “Cậu làm gì đấy?”
Trang Nghiêu hỏi: “Anh biết bắt cá không?” Vừa hỏi xong, nó lại nói: “Quên đi, anh khẳng định không được.” Nó đi tới chỗ Đường Nhạn Khâu: “Anh có thể bắt cá cho A Bố không? Từ hôm qua đến giờ nó vẫn chưa được ăn.”
“Được, để tôi thử xem.”
Đường Nhạn Khâu chặt hai cành cây từ trong rừng, dùng đao tước nhọn đầu, hắn và Thành Thiên Bích mỗi người cầm một cái, cởi giầy bước vào trong dòng suối nhỏ, tìm kiếm tung tích của cá.
A Bố lẳng lặng ngồi bên bờ, đôi mắt tím xinh đẹp chuyển động theo dòng nước chảy. Lấy hình thể khổng lồ của nó, căn bản không thể bắt cá tại nơi nước cạn, cho nên chỉ có thể ngồi trên bờ lo lắng suông.
Bờ sông rất thấp, Tùng Hạ và Liễu Phong Vũ một trái một phải ngồi trên chân A Bố, Tùng Hạ thở dài: “Cá nhỏ như vậy, bắt được cũng không đủ cho nó ăn.”
Trang Nghiêu nhìn dòng suối, cũng không quay đầu lại: “Được bao nhiêu ăn bấy nhiêu, này, chỗ này có một con, mau tới đây.”
Đường Nhạn Khâu giẫm lên một tảng đá chạy tới, nhìn chăm chú một con cá trắm mập mạp, cành cây trong tay lao mạnh ra, thoáng cái đã đâm xuyên qua con cá kia.
Trang Nghiêu hưng phấn cầm lấy cành cây, nhìn con cá còn đang đạp nước: “Quá tuyệt vời, con này ít nhất năm sáu cân.”
A Bố ngồi không yên, đứng lên chạy đến chỗ Trang Nghiêu.
Tùng Hạ cùng Liễu Phong Vũ bị nó hất ra, ngã xuống mặt đất.
Liễu Phong Vũ cả giận: “Cái con mèo chết tiệt này!”
Đường Nhạn Khâu ném cá lên mặt đất, A Bố cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi một cái, lưỡi liếm một cái, con cá mập mạp kia chui vào trong miệng nó, không bỏ sót lại cái gì.
Bên kia Thành Thiên Bích cũng đâm trúng một con lớn hơn, đứng từ xa ném tới chỗ A Bố, A Bố quay đầu lại, há miệng rồi nuốt luôn con cá vào trong bụng.
Trang Nghiêu vui mừng kêu lên: “Bắt nhiều hơn nữa đi.”
Thành Thiên Bích nói: “Vậy là được rồi, chúng ta không thể nán lại lâu hơn.”
Đường Nhạn Khâu nhìn đồng hồ: “Tìm thêm hai con, sau đó chúng ta đi.”
Thành Thiên Bích gật đầu, lại chạy vào trong suối tìm cá.
Tùng Hạ hít một hơi thật sâu, giang tay chân ra, khó có hôm thời tiết tốt như vậy, lúc này thư giãn một chút.
…
Đang lúc họ mỗi người một việc, đột nhiên, trong khu rừng truyền đến tiếng kêu “chi chi” kỳ quái, không đợi họ quay đầu lại, ngay lập tức đã cảm nhận được dao động năng lượng của một quần thể.
Mọi người kinh hãi, vội vã quay đầu lại, chỉ thấy trong khu rừng không biết từ bao giờ đã xuất hiện một đàn khỉ lớn, đang đu trên cành cây, tiến về chỗ họ với tốc độ rất nhanh.
Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu đều ném cành cây ra chạy về.
Nhưng lúc này họ còn cách bờ khá xa, trong nước lại không dễ đi.
A Bố quay đầu lại, tức giận kêu lên, lao vào bầy khỉ.
Trang Nghiêu và Tùng Hạ bị hù dọa, chỉ có thể liều mạng lui về sau, Liễu Phong Vũ che trước người họ, tập trung đề phòng.
Mục tiêu của bầy khỉ không phải họ mà là Lộ Bá. Mấy con khỉ lớn nhảy cả lên trần xe, dùng móng vuốt sắc nhọn xé rách thực phẩm mà họ buộc trên xe.
“Mẹ nó, ăn trộm!”
A Bố đã chạy đến trước cỗ xe, mấy con khỉ mạnh đánh tới A Bố, thoáng cái đã nhảy lên trước mặt nó, A Bố vung một chân tới bầy khỉ, mấy con khỉ cũng xòe móng.
A Bố đẩy ngã được chúng xuống đất, chân trước của nó cũng bị cào ra mấy vết máu.
Con khỉ lớn nhất hú lên ầm ĩ, hai con khỉ bị đè xuống đất cấp tốc bò dậy, chạy về với bầy.
Đợi Đường Nhạn Khâu nắm cung tên, Thành Thiên Bích chạy đến trong phạm vi tấn công của mình thì mấy con khỉ đã nắm được bọc lương thực lớn của họ rồi chạy vào trong rừng.
Đường Nhạn Khâu giơ cung liền bắn, song bầy khỉ lại vô cùng linh hoạt, cự ly lại xa, một mũi tên chỉ bắn trúng mông của một con khỉ cái. Nó tru lên rồi ngã xuống đất, rồi lại giùng giằng bò dậy, chạy té khói vào sâu trong rừng rậm.
Đường Nhạn Khâu thở dài.
Trang Nghiêu tức giận đến hừ nặng trịch một tiếng.
Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Mau kiểm tra xem mất những cái gì.”
Cậu và Thành Thiên Bích bò lên trên xe, phát hiện chế phẩm thịt và rau dưa đóng gói thiếu hai túi lớn, ít nhất hơn hai mươi cân, là khẩu phần lương thực hơn nửa tháng của họ, coi như tổn thất nghiêm trọng.
Thành Thiên Bích nhìn về phía rừng rậm, cách đó không xa còn có vết máu do con khỉ bị thương kia để lại.
Tùng Hạ nhìn về phía mọi người: “Làm sao bây giờ? Có đuổi theo hay không?”