Trước khi thân thể Tào Tri Hiền chạm đất, ông đã được sức gió vô hình cuốn lên, không bị té ngã. Trang Du cũng được vệ sĩ dị nhân của Từ Ưng đúng lúc đỡ lấy.
Chu Phụng Lam và Myron đều ngẩn ngơ, vội buông tay ra, Myron cười xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không ngờ… năng lượng vừa rồi không phải do tôi cố ý phóng thích.”
Tùng Chấn Trung đi tới: “Chúng tôi đã thí nghiệm ở nơi khác, khi hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính tiếp xúc sẽ sinh ra năng lượng hùng mạnh, hơn nữa nguồn năng lượng này không dễ khống chế, bây giờ chưa đến lúc để hai người tiếp xúc. Yên tâm, tôi sẽ cho hai vị đủ thời gian để nghiệm chứng thực lực.” Nói xong, anh làm tư thế mời với Myron.
Myron thất vọng nhún vai, chớp mắt với Chu Phụng Lam, theo Tùng Chấn Trung đi đến bàn khác.
Tùng Chấn Trung an vị ở bàn bên cạnh Thành Thiên Bích, tộc Long Huyết ai nấy cũng nhìn chằm chằm người đàn ông đi sau Myron. Tùng Hạ nhìn theo ánh mắt họ, đó là một người da trắng gần bốn mươi tuổi có râu quai nón, thân thể vạm vỡ lực lưỡng, mặc lễ phục quân trang, cậu đoán người này chính là House.
House đi nhanh đến chỗ Thẩm Trường Trạch, mở miệng nói tiếng Trung lưu loát: “Đại tá Thẩm, lần trước chia tay ở Mỹ, tôi đã cho rằng sẽ rất lâu nữa chúng ta mới có thể gặp lại, không ngờ mới qua hai năm, chúng ta đã gặp nhau rồi, nhưng lại ở Trung Quốc.”
“Tôi cũng không ngờ.” Thẩm Trường Trạch bắt tay với ông ta.
Thiện Minh không buồn nhấc mông, nhìn House khiêu khích: “Ông còn từng bị cấm nhập cảnh cơ mà, kết quả vẫn vào được. House, ông đúng là không chỗ nào mà không thấy.”
House mỉm cười: “Dù là lúc nào, với tôi mà nói, có thể nhìn thấy thiếu tá Thẩm thì đều là chuyện tốt.” Hắn ta nhìn Thẩm Trường Trạch: “Long Huyết nhân thuần huyết của chúng ta bây giờ thậm chí đã trở thành dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Lửa, tôi thật ghen tị với cậu, cậu luôn có thứ tốt nhất.”
Thiện Minh đứng lên, níu bả vai Thẩm Trường Trạch kéo hắn ra sau mình, sau đó hất cằm nhìn House, hung tợn nói: “House, ông nghe cho cẩn thận, tất cả mọi thứ của nó đều là của tôi, nó vĩnh viễn không làm bất cứ chuyện gì cho ông hay quốc gia của ông, nhìn cho kỹ vị trí bây giờ của ông đi, thế giới này đã khác rồi, nếu ông còn có mưu đồ với nó, nó sẽ đốt ông thành tro đấy.”
House cười lạnh nhìn Thiện Minh.
Myron rướn cổ vào giữa hai người họ, vỗ bả vai House: “Trung tá, tôi quen anh đã hơn một năm, lần đầu thấy anh cười đấy.”
House nói: “Cậu quen tôi còn chưa đủ lâu.” Hắn đi lướt qua hai người, ngồi vào bàn.
Myron cười nói: “Ngại quá, tính tình bạn tôi có hơi kỳ quái.” Hắn bắt tay một lượt với mọi người chung quanh: “Cậu là thiếu tá Thẩm, anh là ba của thiếu tá Thẩm, anh là Al Maurell, vị này là Thành tiên sinh, tôi từng xem ảnh của các vị trên phi cơ, a, vị này nhất định là Tùng tiên sinh.” Myron nắm tay Tùng Hạ, vui mừng: “Tôi biết ngài muốn giúp tôi thăng cấp, xin cám ơn, nghe nói ai được ngài giúp cũng đều thăng cấp thành công, tôi rất muốn biết lên tới cấp hai tôi sẽ trở nên thế nào, tôi sẽ hợp thể với kim loại ư?”
Tùng Hạ cười nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì anh sẽ như vậy.”
Myron cầm tay cậu: “Vô cùng cảm tạ, Tùng tiên sinh.” Hắn lại khách khí một phen rồi mới ngồi xuống cạnh House.
Liễu Phong Vũ phàn nàn: “Người này nói nhảm lắm thế, lớn đùng thế rồi mà sao nhìn ngu vậy.”
Tùng Hạ nói: “Anh ta không ngu, có điều tính cách cởi mở quá. Tiểu Đặng, tư lệnh Tào còn chưa nói chuyện đâu, đặt đũa xuống ngay.”
Đặng Tiêu rụt tay về, ra vẻ chưa xảy ra chuyện gì hết, quay mặt sang một bên.
Tào Tri Hiền đi đến bục diễn thuyết, bắt đầu phát biểu chào đón, tặng cho dị nhân tiến hóa não bộ của Moscow và đoàn người Myron các món quà rất thực dụng – thuốc năng lượng.
Đại sảnh đặt năm chiếc máy quay, còn có vài nhiếp ảnh gia đi qua đi lại trong hội trường, không ngừng bấm máy, tuần báo hôm sau lại có nội dung phong phú để viết.
Tào Tri Hiền nói xong, yến hội bắt đầu.
Bởi vì người đến đây hôm nay đều là kẻ có máu mặt ở Bắc Kinh nên ai cũng biết nhau, bắt đầu đứng dậy kính rượu nhau. Kiều San cũng tìm được cơ hội phỏng vấn. Lần này bất luận là Thành Thiên Bích hay là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác đều không phải nhân vật chính, Kiều San chớp mắt với họ rồi tiến thẳng đến bàn của Myron. Cơ thể uyển chuyển, tiếng Anh lưu loát và khí chất nghề nghiệp của cô hấp dẫn rất nhiều tầm mắt.
Myron vui vẻ nhận cuộc phỏng vấn của cô, vừa nói vừa không ngừng mạ lên những bông hoa trong bình các lớp kim loại màu sắc khác nhau, đưa đến trước mặt Kiều San.
Liễu Phong Vũ “chậc chậc” hai tiếng: “Kỹ thuật tán gái của tên ngoại quốc này tuyệt thật.”
“Hở? Đâu đâu? Tán ai cơ anh?” Đặng Tiêu ngẩng đầu, hớn hở hỏi.
Liễu Phong Vũ hất cằm về phía Myron, Myron đang xòe tay ra, một trái tim bằng kim loại màu hoa hồng chậm rãi chồi ra khỏi lòng bàn tay hắn, Kiều San ngạc nhiên nở nụ cười.
Đặng Tiêu uất ức nói: “Thế có gì giỏi.”
Liễu Phong Vũ bá cổ cậu: “Đừng sợ, Liễu ca mà rảnh sẽ dạy cưng tán gái thế nào, không cần mấy thứ loè loẹt đó, dùng ánh mắt là đủ để chinh phục một cô nàng rồi, cưng đẹp giai thế này, tập luyện rồi cam đoan lợi hại hơn tên kia.”
Đường Nhạn Khâu liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Có thời gian đó thì dạy cậu ấy mấy thứ thật sự hữu dụng đi.”
Liễu Phong Vũ cau mày: “Gì là thứ thật sự hữu dụng?”
“Cách chiến đấu, cách dùng vũ khí, dạy cậu ấy làm thế nào để sống sót.”
Liễu Phong Vũ hừ một tiếng: “Cậu phụ trách dạy mấy chuyện đó đi, tôi phụ trách dạy nó sống thế nào, không thể vì cậu là đồ cổ mà yêu cầu tất cả mọi người trên thế giới này phải sống cấm dục như cậu được.”
Đường Nhạn Khâu nhăn mi: “Tính mạng và tính dục, cái nào quan trọng?”
“Thế phải xem cậu muốn cái gì, người khác muốn gì chẳng liên quan gì đến cậu.” Liễu Phong Vũ xoa xoa lỗ tai Đặng Tiêu: “Ăn nhanh lên, no rồi anh dẫn cậu đi chơi.”
“Thiệt ạ, đi đâu thế anh?”
Liễu Phong Vũ cười: “Lát nữa sẽ biết.”
Đường Nhạn Khâu nheo mắt lại nhìn Liễu Phong Vũ, Liễu Phong Vũ liếc mắt nhìn hắn, quay mặt đi.
…
Tiệc đến nửa chừng, House cầm ly rượu đi tới, kính rượu Thẩm Trường Trạch, không khí nhất thời có chút căng thẳng.
Lúc này, Diêu Tiềm Giang cũng đi tới, lắc lắc ly rượu trong tay, cười nói: “Tùng Hạ, rượu cậu cầm trong tay do quận Cửu Giang tự ủ, dùng gạo lúc trước tận thế, không phải loại lương thực biến dị vừa ráp vừa khó ăn mới tạo ra.”
“Ồ, rượu rất ngon.” Tùng Hạ đứng lên, chạm ly với anh.
“Nếu cậu thích, tôi đưa sang mấy chai.”
Tùng Hạ còn chưa kịp từ chối, Thành Thiên Bích đã đứng lên, chắn giữa hai người, nhìn Diêu Tiềm Giang: “Tôi thích, đưa tới đi.”
Diêu Tiềm Giang không khách khí nói: “Cho cậu uống tôi sẽ đau lòng.”
“Vậy anh tiết kiệm đi.”
Diêu Tiềm Giang hạ giọng nói với Tùng Hạ: “Người Mỹ đó có vẻ có hứng thú với Chu Phụng Lam lắm, giáo sư Tùng có nói lúc nào cho họ tham gia thí nghiệm không?”
“Vẫn chưa, phải đợi anh ta thăng cấp đã.”
“Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến.” Diêu Tiềm Giang cười nhìn Thành Thiên Bích: “Phối hợp với dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính là một chuyện hết sức kỳ diệu, cậu sẽ cảm thấy năng lượng của đối phương di chuyển trong thân thể mình, thậm chí cậu có thể cảm giác được hô hấp và nhịp tim của đối phương. Hai người sẽ cùng khống chế một nguồn năng lượng, nguồn năng lượng đó dâng trào như đại dương, dường như mang theo khí thế hủy diệt đất trời, cảm giác thôn tính sơn hà này khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải ngây ngất, khiến cậu muốn có nó vĩnh viễn, nhưng chỉ khi cậu và đối phương ở cạnh nhau thì mới có khả năng thực hiện.”
Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn hắn: “Anh nói những chuyện này với tôi làm gì?”
“Tôi nói chuyện này với cậu là vì… nghe nói dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc của Nga là mỹ nữ tuyệt sắc, nói không chừng cậu và cô ấy là trời đất tác thành.” Diêu Tiềm Giang nhấp một ngụm rượu, cười tủm tỉm nhìn Tùng Hạ.
Tùng Hạ sửng sốt một cái, trong lòng quả thật có cảm giác kỳ lạ.
Thành Thiên Bích siết chặt nắm đấm: “Không phải anh thích đàn ông sao? Anh với Ngô Du cũng là trời đất tác thành.”
“Hắn ta không phải dạng tôi thích, tuy giống như anh chàng nước Mỹ đó nói, giây phút thấy hắn khiến tôi kích động như thấy tình đầu vậy, nhưng đó không phải động tâm, chỉ là năng lượng đang kêu gọi đối phương mà thôi. Khi cậu nhìn thấy vị nữ thần kia, đôi bên sẽ đồng thời cảm giác đôi bên đang triệu hồi lẫn nhau khi năng lượng hợp lại, cậu sẽ cảm giác như thể hai người đã tâm ý tương thông.” Diêu Tiềm Giang nở nụ cười trêu chọc: “Hy vọng đến lúc đó, cậu có thể kiềm chế mình không động tâm với một mỹ nữ đã xinh đẹp tuyệt luân lại còn tâm ý tương thông với mình… Haiz, ngẫm lại cũng khó, dù cậu có thể, cô ấy có thể ư?”
Thành Thiên Bích mặt không chút thay đổi nói: “Cô ta không phải loại tôi thích.”
“Cậu còn chưa…”
“Cô ta không phải.” Thành Thiên Bích nhắc lại từng từ.
Đầu ngón tay của Diêu Tiềm Giang nhẹ nhàng chạm vào chén rượu, híp mắt nhìn Thành Thiên Bích.
Tùng Hạ nói: “Quận vương, chúng tôi từng xem ảnh chụp của vị nữ thần kia, cô ấy quả thật… không phải mẫu người Thiên Bích thích, nếu dựa vào năng lượng đã có thể khiến hai người sinh ra cảm tình đặc biệt, vậy bây giờ Quận vương hẳn là đang theo đuổi hội trưởng Ngô.” Cậu cười: “Nói không chừng khi hai người càng xích lại gần nhau, năng lượng sẽ càng mạnh, nếu Quận vương đồng ý vì chứng minh chuyện này mà hiến thân, khi nào có kết quả nhớ nói cho chúng tôi biết.”
Diêu Tiềm Giang lộ ra nét mặt bất ngờ, anh cười ha ha: “Tùng Hạ, thật ra miệng lưỡi của cậu cũng rất lợi hại, bình thường tôi lại không nhìn ra đấy.”
Tùng Hạ nhún vai.
Diêu Tiềm Giang rải mìn xong thì định đi: “Các vị cứ ăn từ từ, vài ngày nữa sẽ gặp lại.”
…
Sau khi Diêu Tiềm Giang đi, Tùng Hạ yên lặng ngồi xuống tiếp tục ăn.
Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, có vẻ muốn nói lại thôi.
Tùng Hạ cảm nhận được ánh mắt của hắn bèn ngẩng đầu lên: “Sao thế?”
Thành Thiên Bích nói: “Không có gì.”
“Cậu nghĩ rằng tôi để ý chuyện anh ta nói à?” Tùng Hạ nói: “Tôi không tin cậu lại động tâm với nữ thần gì đó đâu, cậu không phải loại người ấy, tôi giận anh ta châm ngòi li gián, bà nó chứ.” Vừa rồi cậu thật muốn đạp Diêu Tiềm Giang hai cái, tuy cậu biểu hiện rất điềm tĩnh, nhưng trong lòng thật sự thấy hơi mất tự nhiên. Diêu Tiềm Giang miêu tả cảnh tượng hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính gặp nhau như gặp tình nhân vậy, cách ăn nói này không hổ là luật sư, khiến cậu muốn khâu miệng anh ta lại.
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Bất cứ điều gì Diêu Tiềm Giang nói, anh đừng tin.”
“Tôi hiểu.”
Liễu Phong Vũ cười nhìn hai người, lắc lắc đầu.
Tùng Hạ hỏi: “Liễu ca sao thế?”
“Hâm mộ.”
“Gì ạ?”
“Không có gì, ăn của cậu đi.”
…
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tào Tri Hiền kéo Thành Thiên Bích sang một bên, nói chuyện hồi lâu. Thành Thiên Bích sau khi về chỗ, Trang Nghiêu hỏi: “Nói gì vậy?”
“Nói lần này người Mỹ tới thăm, Từ Ưng có thể có hành động khác, bảo chúng ta cẩn thận.”
“Nói là Từ Ưng, chi bằng nói là Trang Du đi.” Trang Nghiêu cười châm chọc: “Không kéo ông ta xuống đâu mà lo, đi thôi, về nhà.”
Sáu người ngồi trên người A Bố, chậm rãi đi về viện khoa học.
Khi đi qua một con phố, Liễu Phong Vũ vỗ vỗ A Bố: “A Bố, dừng ở đây.”
A Bố quay đầu nhìn hắn một cái, bước chân chậm lại.
“Liễu ca, anh làm gì thế?”
“Mấy đứa về trước đi, anh dẫn Tiểu Đặng đi chơi.”
“Chơi? Chơi ở đâu?” Tùng Hạ nhìn chung quanh, gần như đâu cũng tối om, chỉ có ít ỏi mấy căn nhà là có đèn đóm.
“Không cần biết.” Liễu Phong Vũ bá cổ Đặng Tiêu: “Đi, Liễu ca dẫn cưng đi chơi.”
Đặng Tiêu chớp mắt: “Liễu ca, anh say rồi à?”
“Có chút rượu ấy say thế nào được, cậu cứ đùa.”
Hắn nói xong thì túm Đặng Tiêu định trượt xuống khỏi người A Bố, Đường Nhạn Khâu đưa tay kéo hắn lại: “Tiểu Đặng nói đúng, anh say rồi, A Bố về thôi.”
“Dừng lại, A Bố!” Liễu Phong Vũ hất tay hắn ra: “Tôi không say, tôi muốn dẫn Tiểu Đặng đi chơi.”
Đường Nhạn Khâu cau mày: “Anh chơi cái gì?”
Thành Thiên Bích nhìn phía xa: “Cái chỗ treo rèm đỏ đó là kỹ viện phải không?”
Trang Nghiêu hất cằm: “À, phải, chỗ đó là nơi gọi là ‘làng chơi’, phố này chỉ cần nhà nào thắp đèn thì cũng đều là kỹ viện.”
Tùng Hạ nhìn Liễu Phong Vũ, không nói lời nào.
Đường Nhạn Khâu mở mắt trừng trừng: “Anh muốn đi… còn muốn dẫn Tiểu Đặng đi cùng?”
Đặng Tiêu căng thẳng ngồi ngay ngắn, nhìn đèn đuốc phía xa, vừa căng thẳng vừa hiếu kỳ.
Liễu Phong Vũ cười nhạo: “Thì sao? Liên quan quái gì đến cậu?”
Đường Nhạn Khâu trừng mắt nhìn hắn, cao giọng nói: “A Bố, đi, về nhà!”
Liễu Phong Vũ cũng hô lớn: “A Bố, dừng lại!”
A Bố “meo” một tiếng, quay đầu lại u oán nhìn họ, người kêu nó đi người bắt nó dừng, nó chỉ có thể đi rồi lại dừng dừng rồi lại đi.
Đường Nhạn Khâu lạnh lùng nói: “Anh… anh điên rồi sao, hay là uống đến mụ mị đầu óc rồi? Tiểu Đặng mới có mấy tuổi, anh…”
“Mười tám, lớn rồi.” Liễu Phong Vũ dùng sức đẩy hắn ra: “Mẹ nó gì mà lắm chuyện thế, có phải dẫn cậu đi đâu.” Nói đoạn lại túm tay Đặng Tiêu: “Đi thôi.”
Đường Nhạn Khâu nắm cổ áo, vật Liễu Phong Vũ xuống người A Bố, nói từng từ: “Về – nhà.”
Đặng Tiêu ở bên cạnh không biết làm sao.
Liễu Phong Vũ cả giận: “Mẹ nó cậu bị bệnh à, tôi muốn đi đâu cần cậu lo chắc, tôi đến Bắc Kinh lâu vậy rồi còn chưa hưởng thụ được một lần đâu, buông ra!”
Đường Nhạn Khâu phẫn nộ quát: “A Bố, đi!”
A Bố lắc lắc đầu, quyết định nghe lời Đường Nhạn Khâu, nhanh chân chạy.
Liễu Phong Vũ giơ tay tát Đường Nhạn Khâu một cái: “Buông ra!”
Đường Nhạn Khâu bắt lấy hai tay hắn, khiến hắn không thể động đậy.
Liễu Phong Vũ lạnh lùng nói: “Tôi nói lần cuối, buông ra.”
Đường Nhạn Khâu lạnh nhạt đáp: “Tôi nói, về nhà.”
Tùng Hạ nhỏ giọng khuyên: “Hai người đừng cãi nhau nữa…” Đây là lần cãi nhau ồn ào nhất của Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ, trước kia đa phần chỉ là trêu đùa, bây giờ tất cả mọi người đều nhìn ra được, họ đang cãi nhau thật.
Thành Thiên Bích kéo người cậu về: “Kệ họ đi.”
Trang Nghiêu nằm xuống đầu A Bố, miễn cưỡng nói: “Đánh nhau thì xuống đi.”
Đặng Tiêu vội nói: “Đường ca, đừng như vậy, bọn em không đi là đ…”
“Ai nói không đi, thằng này nhất định dẫn cậu đi! Đường Nhạn Khâu thằng ngơ này, cậu dựa vào cái gì mà cấm bọn này? Thằng đệ cậu dùng để nguyện trung thành với vợ tương lai của cậu, chả phải tôi, mẹ nó tôi muốn làm gì thì làm!” Trong chớp mắt, Liễu Phong Vũ tiết ra dịch tiêu hóa từ dưới da, bàn tay Đường Nhạn Khâu đang tóm cổ tay hắn run lên, lập tức chảy máu, mùi hôi thối tỏa ra trong không khí.
“Mẹ nó còn không buông tay!”
Đường Nhạn Khâu trừng hắn, đau đến mồ hôi đầy đầu cũng không chịu buông.
Thành Thiên Bích đi đến trước mặt hai người, dùng sức tách tay họ ra, đôi mắt hắn phát lạnh nhìn Liễu Phong Vũ: “Khả năng của anh không phải dùng để đối phó với người mình, bất cứ lúc nào cũng không được, lần sau còn như vậy, tôi sẽ chặt tay anh. Hai anh lăn xuống dưới cả đi, giải quyết xong vấn đề hãy về.” Nói xong túm tay Liễu Phong Vũ ném hắn xuống khỏi người A Bố.
Đường Nhạn Khâu giang cánh, đón được Liễu Phong Vũ trước khi hắn đáp đất, nâng hắn bay đi, trong trời đêm chỉ lưu lại tiếng gào của Liễu Phong Vũ.
Đặng Tiêu ôm gối ngồi một bên, cậu cảm giác mình gặp rắc rối rồi, không dám nói gì, nhưng cậu lại hết sức ấm ức, không phải cậu muốn đi mà, tuy cậu cũng có chút hiếu kỳ…
Tùng Hạ thở dài: “Tiểu Đặng, không sao, không phải lỗi của cậu.”
Họ đều nhìn ra chuyện giữa Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ, đại khái chỉ có Tiểu Đặng là không hiểu, một người cứng nhắc bảo thủ, một người lỗ mãng phong lưu, hai người này tính cách quá khác biệt, căn bản không giống người của cùng một thế giới, tuy nhiên có lẽ chính vì thế nên mới có sức hấp dẫn đặc biệt.
Khi họ trở về viện khoa học, Tùng Chấn Trung đã sớm về, hơn nữa hình như đang chờ họ.
Mọi người đi vào phòng thí nghiệm, Tùng Chấn Trung hưng phấn nói: “Sản lượng năng nguyên kiểu mới mỗi ngày đều đang tăng lên, đến khi mọi người đi Vân Nam và Thanh Hải là có thể tùy tiện ngồi máy bay vận tải. Không đến mấy tháng, chúng ta có thể tái tổ chức lực lượng không quân, hiện giờ số lượng máy bay trinh sát phái đi Thanh Hải và Hoa Nam đã gia tăng gấp đôi. Hơn nữa, một vài nhà máy công nghiệp quân sự ở Bắc Kinh sẽ hoạt động lại trong vòng một tháng nữa để sản xuất ra nhiều năng nguyên và vũ khí mới, đến lúc đó cũng sẽ gia tăng nghề nghiệp, năng nguyên kiểu mới có thể khiến thành phố này hồi sinh.”
Trang Nghiêu vui mừng: “Chỉ cần có đủ năng nguyên là chúng ta có thể khôi phục lực lượng quân sự trước kia, còn có thể thúc đẩy sản xuất. Thêm một năm nữa, có lẽ chúng ta có thể nhìn thấy đèn đường đã lâu không thấy.”
Tùng Chấn Trung vui mừng khó kiềm chế: “Mọi người thấy không? Mọi chuyện đều đã đi vào quỹ đạo, công cuộc tái thiết loài người có tương lai tốt đẹp: Nông nghiệp, chăn nuôi, thông tin, công nghiệp đều đang hồi sinh. Bây giờ mới chỉ là Bắc Kinh, nhưng từ từ sẽ lan ra toàn quốc. Quốc gia này tuy chịu đủ tàn phá, nhưng chưa từng bị đánh đổ, chỉ cần cho tôi thêm năm năm, các thành phố phía Bắc Trường Giang cơ bản đều có thể khôi phục mức sống của những năm 60, thêm mười năm nữa…”
Trang Nghiêu thản nhiên nói: “Giáo sư, chúng ta không có năm năm, càng không có mười năm.”
Tùng Chấn Trung tựa như trái cà nhăn nhúm, héo rũ trong nháy mắt, anh tháo kính mắt xuống, xoa xoa mắt, cười khổ: “Hưng phấn quá nên quên hết rồi.”
Tùng Hạ nói: “Chú, do chú mệt quá đấy thôi. Những chuyện chú nói đều sẽ thành sự thật, chẳng những chúng ta có năm năm mười năm mà còn có thể có ngàn năm vạn năm, chỉ cần chúng ta có thể chiến thắng ý thức Cambri.”
Tùng Chấn Trung gật đầu: “Chú vẫn có niềm tin.”
“Chú, chú đến điểm giới hạn chưa?”
Tùng Chấn Trung nói: “Sắp rồi, mấy ngày nữa.”
“Vậy trong ba ngày này chú có thể ngoại trừ tiếp đãi khách khứa thì đừng làm chuyện khác, bồi bổ tinh thần, chuẩn bị đột phá cấp hai không?”
Tùng Chấn Trung cười: “Được.”
Sau khi khuyên Tùng Chấn Trung về phòng, họ cũng về nghỉ. Tùng Hạ ở phòng kế bên Liễu Phong Vũ, cậu nghe thấy đến tận nửa đêm cửa phòng hắn mới có động tĩnh.
Tùng Chấn Trung, Đường Đinh Chi đều đạt tới điểm giới hạn thăng cấp vào hai ngày sau, Myron Babbott thì đã tới từ sớm, có điều họ vẫn quyết định để Myron thăng cấp trước.
Đường Đinh Chi muốn Tùng Hạ nhìn trộm ký ức của Myron, xem được bao nhiêu thì xem, nhất là những chuyện liên quan đến Long Huyết nhân.
Mọi chuyện tiến hành hết sức thuận lợi, Tùng Hạ quen thuộc mở ra cánh cửa ký ức của Myron. Đó là một người đàn ông trước sau như một, cởi mở, nhiệt tình, ngay thẳng, từng có gia đình hạnh phúc và cuộc sống thành công. Từ trong trí nhớ của Myron, cậu nhìn thấy tình hình hiện tại của nước Mỹ, cũng giống Trung Quốc, đầy rẫy hoang tàn. Cậu nhìn thấy không ít chuẩn bị của chính phủ Mỹ để chống lại tận thế, không thiếu những chuyện đáng để tham khảo. Cậu nhìn thấy dị nhân tiến hóa não bộ của nước Mỹ đang không ngừng tạo ra dị nhân và Long Huyết nhân, hơn nữa, Long Huyết nhân của họ nhiều hơn biết bao nhiêu lần số lượng hơn ba mươi người Đường Đinh Chi từng nói. Cậu nhìn thấy rất nhiều rất nhiều hình ảnh khiến cậu hoa cả mắt. Đương nhiên, cậu cũng không bất ngờ khi nhìn thấy sâu trong tiềm thức của Myron đang âm thần chôn giấu một miếng ngọc Con Rối.
Myron thuận lợi thăng cấp, Tùng Hạ hết sức mệt mỏi. Thấy cậu đi ra, Trang Nghiêu hỏi: “Nhìn thấy gì hữu dụng không?”
“Trong đầu anh ta cũng có ngọc Con Rối, còn nữa, nhất định họ đã phát hiện ra cái gì đó về bí mật của Long Huyết nhân, họ có rất nhiều Long Huyết nhân.”
Đường Đinh Chi cau mày: “Rất nhiều? Bao nhiêu?”
“Ít nhất trên trăm.”
Đường Đinh Chi mở mắt trừng trừng: “Sao có thể? Nhiều hơn chúng ta? Trong thời gian hơn một năm?”
Tùng Hạ gật đầu: “Thật, đặt trong bể dung dịch nuôi cấy, ai nấy cũng mắt trợn tròn.”
Thẩm Trường Trạch trầm mặc: “Xem ra tôi phải gặp House một lần.”
“Nhân tiện hỏi tiến độ tu luyện của ông ta một chút.” Trang Nghiêu nhìn hắn: “Nếu có thể xem ký ức của House thì tốt, họ nhất định phát hiện ra chuyện gì đó chúng ta không biết, nếu có thể đột phá chướng ngại chế tạo Long Huyết nhân, chúng ta có thể tạo ra nhiều chiến sĩ lợi hại hơn.”
Đường Đinh Chi nét mặt nghiêm trọng nhìn Thẩm Trường Trạch: “Lần này House đến cùng Myron nhất định có mục đích, tôi cũng đi, tôi muốn thấy ông ta nói dối chúng ta, sau đó truy vấn ông ta.” Nói xong bước nhanh về hướng thang máy.
Tùng Hạ lắc đầu: “Dị nhân tiến hóa não bộ, cũng không thể chọc vào.”
Trang Nghiêu nói: “Cần làm gì thì làm đi, đừng để lãng phí thời gian, chúng ta chỉ còn còn cách kế hoạch đi Thanh Hải có bốn tháng.”