Tùng Chấn Trung than thở: “Mùa xuân đến rồi, các sinh vật đất liền và đại dương cũng bắt đầu sống lại, chúng ta sẽ nghênh đón đợt sóng triều tiến hóa lần thứ hai. Bắc Kinh đã bình tĩnh trải qua một mùa đông rất có khả năng sẽ gặp phải sự tấn công quy mô lớn lần thứ hai, những thứ uy hiếp con người có ở khắp nơi.” Anh nhìn mọi người: “Người có sức mạnh nên phải gánh vác trách nhiệm xứng đáng với sức mạnh của người đó. Chỉ cần một khi ý thức Cambri chưa ngủ say, cuộc chiến đấu của chúng ta vĩnh viễn không có điểm dừng.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Giáo sư muốn chúng tôi đi sưu tập ngọc Con Rối sao?”
Tùng Chấn Trung gật đầu: “Không chỉ là mọi người, tộc Long Huyết, quận Cửu Giang, hội Phụng Lam, Lục Đạo Hoàng Tuyền, những tổ chức dị nhân lớn mạnh mà mọi người nghe nhiều quen tai cũng được giao cho sứ mệnh như thế: Sưu tập ngọc Con Rối. Ngày nào mà ngọc Con Rối vẫn còn ở bên ngoài thì ngày đó các sinh vật biến dị quanh nó sẽ vẫn lớn mạnh hơn, độ khó của việc chúng ta sưu tập ngọc lại càng ngày càng tăng. Tháp Đại Nhạn ở Tây An, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Băng ở Trùng Khánh, rừng thông ở dãy núi Tiểu Hưng An phía Đông Bắc, tộc Hải Dương ở biển Hoa Nam, nhất là Thanh Hải…”
Mọi người cả kinh, Tây An, Trùng Khánh, đây đều là những nơi họ đã từng đi qua, tháp Đại Nhạn và dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Băng, họ cũng đều đã tự mình tiếp xúc.
Trang Nghiêu nói: “Giới thiệu từng nơi một cho chúng tôi một chút đi, Tây An và Trùng Khánh là nơi chúng tôi đã từng đi qua.”
“Tôi biết, mọi người còn từng có tiếp xúc với Ngô Du, phải không?”
Tùng Hạ gật đầu.
“Tôi nói từ Ngô Du trước. Từ mấy tháng trước khi được biết tại Trùng Khánh có một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, chúng tôi đã từng phái người đến mong thuyết phục hắn đến Bắc Kinh, nhưng hắn không muốn, hắn từ chối bị chỉ huy bởi bất cứ ai, chấp nhận ở lại Trùng Khánh. Bây giờ hắn đã có được một miếng ngọc Con Rối, khống chế toàn bộ Trùng Khánh, có vẻ như hắn định thành lập vương quốc cho riêng mình ở địa khu Xuyên Du [138], thế lực đã kéo dài đến tận các thành thị lân cận Tứ Xuyên. Đối với hắn mà nói, làm hoàng đế tại một vùng đất rộng lớn chắc là thoải mái hơn đến Bắc Kinh cạnh tranh với những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác, đồng thời còn bị quân đội quản lý khống chế.”
[138] Xuyên Du: Viết tắt của Tứ Xuyên và Trùng Khánh (Du là tên gọi khác của Trùng Khánh).
Trang Nghiêu nheo mắt lại: “Nhưng tôi lại cảm thấy dã tâm của Ngô Du không chỉ là như vậy.”
Tùng Chấn Trung nói: “Có lẽ hắn còn muốn tiếp tục mở rộng, nhưng nhân lực và tài nguyên của hắn đều hữu hạn, nội ứng ngắn hạn nên không tạo thành nguy hiểm gì, thế nhưng miếng ngọc Con Rối trong tay hắn rất khó để thu hồi.”
Tùng Hạ nhớ đến dao động năng lượng đáng sợ của Ngô Du, lại liên tưởng đến địa hình phòng thủ kiên cố và tình trạng sinh sống khá tốt của Trùng Khánh. Nếu muốn đánh bại Ngô Du, quả thật khó càng thêm khó, tốt nhất là nghĩ cách thuyết phục hắn.
Tùng Chấn Trung nói: “Quay lại nói một chút về tháp Đại Nhạn ở Tây An, tôi nghĩ mọi người đều đã được tự mình trải nghiệm, Diêu Tiềm Giang dẫn theo mười mấy dị nhân cao cấp tiến vào tháp Đại Nhạn, song chỉ có một mình hắn còn sống. Tháp Đại Nhạn sâu nhiều như sao, có thể dễ dàng làm hao hết sạch năng lượng của một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nhưng chúng ta lại không thể sử dụng vũ khí hạng nặng tấn công tháp. Bên trong tháp Đại Nhạn có thứ gì đó trói buộc số sâu này, một khi tháp Đại Nhạn bị hủy, số sâu này sẽ xâm chiếm toàn bộ Tây An, thậm chí lan ra nhiều khu hơn. Bằng tốc độ sinh sản của chúng, đến lúc đó sẽ không thể khống chế.”
“Về tháp Đại Nhạn, chúng tôi có rất nhiều phát hiện mới.”
“Ồ?”
Trang Nghiêu nhìn bốn phía: “Nơi này có người theo dõi.”
Tùng Chấn Trung gật đầu: “Có, lát nữa tôi sẽ dẫn mọi người đến một nơi an toàn.”
“Được, như vậy về tháp Đại Nhạn, chốc lát chúng ta nói tiếp, giáo sư nói tiếp đi.”
“Chuyện tiếp theo muốn nói, mọi người cũng đã biết một ít, mọi người còn nhớ tại khu trung tâm CBD [139] ở Côn Minh, không bao lâu sau khi động đất xảy ra, đã có một cây thông có tốc độ tiến hóa vô cùng kinh người hay không?”
[139] CBD: Central Business District – khu vực trung tâm hành chính và thương mại của một thành phố.
Tùng Hạ trợn to hai mắt: “Sao mà không nhớ được chứ, cây thông đó vốn là cây thông bonsai của công ty cháu! Nó… nó vẫn còn sống ạ?”
Tùng Chấn Trung thở dài: “Đâu chỉ sống, bây giờ mọi người gọi nó là cây Thông Ma [140]. Có chứng cứ chứng minh nó và một con người đã dị chủng, thế nhưng rất có thể ý thức của người đó đã thất bại khi tranh đoạt quyền khống chế với Thông Ma, nó không đến nơi có con người mà lên vùng Đông Bắc nơi có rừng thông dày đặc nhất. Bây giờ, dãy núi Tiểu Hưng An đã bị thông biến dị chiếm lĩnh, núi rừng nơi đó có khoảng 130 nghìn km vuông, cây thông biến dị thống trị một phần ba số thực vật trong số đất đai đó, còn lớn hơn toàn bộ đảo Hải Nam, hơn nữa mỗi ngày đều mở rộng ra các phương hướng. Dựa theo tốc độ này, không tới ba năm, tỉnh Hắc Long Giang sẽ không còn tồn tại, ba tỉnh miền Đông Bắc [141] sớm muộn gì cũng sẽ biến thành rừng thông vô biên vô tận.”
[140] Nguyên văn là “Ma Quỷ Tùng” (cây thông ma quỷ), sau này cũng được lấy làm tên gọi cho nó, mình để là Thông Ma.
[141] Ba tỉnh miền Đông Bắc: Bao gồm Liêu Ninh, Cát Lâm, Hắc Long Giang.
Tùng Hạ giật mình kinh hãi, nhớ tới hai ngày sau khi động đất xảy ra, cậu và cây thông cảnh đó từng gặp nhau hai lần. Không đến 24 tiếng, cây thông đó đã chiếm hết khu vực làm việc của công ty họ. Không phải là họ không nghĩ đến chuyện nếu cây thông này còn sống, không ngừng tiến hóa, rốt cuộc nó sẽ khổng lồ ra sao, thế nhưng tiến hóa đến độ có thể thống trị khu rừng có diện tích còn lớn hơn đảo Hải Nam, rốt cuộc đó phải là sức mạnh đáng sợ đến nhường nào?
Thành Thiên Bích hỏi: “Bản thể của Thông Ma lớn bao nhiêu?”
“Theo số liệu thống kê lấy được từ một tháng trước thì chiều cao của nó vượt quá 600 mét, về phần rốt cuộc lớn thế nào thì không thể đánh giá.”
Liễu Phong Vũ kinh ngạc: “600… mét?” Đó là quái vật thế nào? Hắn quả thật không thể tin được trước đây hắn còn từng tấn công con quái vật này.
Đặng Tiêu cũng chậc lưỡi: “Giáo sư nói thừa một số 0 thì phải.”
“Đúng là 600 mét, vẫn còn đang tiến hóa.”
Tùng Hạ cảm thấy một trận hoảng hốt: “Có khả năng sau khi tiến hóa đến trình độ nhất định, nó sẽ nổ tung không.”
“Có khả năng này, nhưng chúng ta không thể đặt hy vọng vào đó, ngộ nhỡ nó chưa nổ mà đã tiêu diệt toàn bộ địa khu Đông Bắc trước thì sao? Địa khu Đông Bắc do có vị trí địa lý cách xa Thanh Hải, hơn nữa thời tiết giá lạnh, tốc độ hỏng thức ăn lâu, động thực vật biến dị khó mà phát dục, là một trong những khu chịu ảnh hưởng ít nhất của năng lượng Cambri, bởi vậy tỉ lệ con người tử vong thấp hơn chúng ta, bây giờ còn có mấy triệu nhân khẩu. Thông Ma vẫn đang không ngừng hấp thu năng lượng của sinh vật mang năng lượng: Động vật, thực vật, đương nhiên cũng bao gồm cả con người. Thông Ma là sinh vật biến dị duy nhất dựa vào chiếm đoạt năng lượng của sinh vật biến dị là có thể cường hóa mình mà chúng ta biết. Điều đáng sợ nhất là nó còn có bộ não của một người, nó biết suy nghĩ, sẽ chủ động tấn công máy móc đến thăm dò, thậm chí… còn có thể nói.”
“Nó nói gì?”
“Nó nói với máy thăm dò của viện khoa học rằng ‘cút xa ta ra một chút, cút ngay’.”
Tùng Hạ thở dài: “Nó cũng có ngọc Con Rối ạ?”
“Phải, găm vào trong thân thể nó, được động thực vật trong rừng nguyên sinh dãy Tiểu Hưng An bảo vệ. Nếu muốn đối phó với Thông Ma thì chỉ có thể dùng vũ khí có tính sát thương tiến hành ném bom trong quy mô lớn, thế nhưng ngọc Con Rối không phải là thứ kiên cố không gì phá nổi, chí ít nó không thể chống lại sóng xung kích cực mạnh mà sẽ vỡ thành những mảnh nhỏ.”
Trang Nghiêu hạ giọng nói: “Vậy cũng có thể do chính ngọc Con Rối tự chọn cách vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, phân tán để đẩy nhanh tốc độ diệt vong của loài người.”
Tùng Chấn Trung gật đầu: “Cho nên chúng ta không thể cho ngọc Con Rối có lý do để vỡ nhỏ hơn nữa.”
“Giáo sư nói tiếp đi, tộc Hải Dương ở biển Hoa Nam là có ý gì?”
Tùng Chấn Trung trầm giọng nói: “Bắt đầu từ trước mùa đông năm ngoái, chúng tôi đã quan sát và đánh giá sự nổi dậy của sinh vật biển, sinh vật thủy sinh bình thường cũng có hình thể khổng lồ hơn cả sinh vật trên đất liền. Tại biển Hoa Đông và Hoa Nam, nhất là Hoa Nam, xuất hiện rất nhiều sinh vật siêu cấp, chúng tiến hóa với tốc độ rất nhanh, trong thời gian tới hoàn toàn có thể lên đến đất liền. Những người trên đảo Hải Nam, đảo Đài Loan đã hoàn toàn bị cô lập ở trên đảo, ngoại trừ sinh vật có cánh thì toàn bộ không thể thoát khỏi đó. Nếu tiếp tục tiến hóa, sinh vật biển sẽ là một sức mạnh còn đáng sợ hơn cả Thông Ma. Ngoài ra, chúng tôi cũng quan sát thấy ở địa khu Thanh Hải đã xuất hiện sinh vật kiểu mới. Bây giờ Thanh Hải là nơi có số lượng mảnh ngọc nhỏ nhiều nhất, chúng tôi đoán rằng nơi đó đã không còn ‘con người thật sự’ nữa rồi. Mặt khác, đây mới chỉ là trong nước, những mảnh ngọc Con Rối nhỏ xuất hiện ở bảy quốc gia ở một số châu lục, đồng thời không hề ngoại lệ, nó thai nghén ra những bầy đàn sinh vật biến dị vô cùng khó đối phó.”
Tùng Hạ trầm tư một lát mới nói: “Những bầy đàn sinh vật biến dị đó có phải giống đàn sâu trong tháp Đại Nhạn, rất mẫn cảm với ngọc Con Rối phải không chú?”
“Gần như thế, bất luận là sâu trong tháp Đại Nhạn, Thông Ma phía Đông Bắc hay là siêu sinh vật ở Hoa Nam, thậm chí là một vài sinh vật biến dị ở nước ngoài thì chúng đều có một đặc tính chung, chính là cố chấp với ngọc Con Rối. Phần ngọc Con Rối trước mặt chúng ta đã là hơn một nửa tổng thể tích của nó, là phần ngọc lớn nhất trên thế giới. Không cần chờ chúng ta đi tìm chúng, sớm muộn gì chúng cũng sẽ đến cướp của chúng ta.”
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Giáo sư nói nhiều với chúng tôi như vậy là muốn chúng tôi đi sưu tập ngọc Con Rối cho anh ư.”
Tùng Chấn Trung nghiêm túc nói: “Liễu tiên sinh, không phải cho tôi, chuyện này không phải trách nhiệm của bất kỳ cá thể nào mà là trách nhiệm của toàn bộ loài người. Nếu muốn cứu lấy loài người đã sắp diệt vong, phải niêm phong cho bằng được ngọc Con Rối, để ý thức Cambri ngủ say. Ý thức Cambri thức tỉnh mặc dù không có quy luật thời gian chính xác, nhưng đều dùng triệu năm làm đơn vị, chỉ cần chúng ta có thể sống qua kiếp nạn này, loài người có thể tiếp tục sinh sống, cho đến khi… cho đến khi lại tiến về hướng hủy diệt vì một nguyên nhân khác. Nhưng đó là trách nhiệm của con cháu chúng ta, trách nhiệm của chúng ta, cũng là trách nhiệm của loài người trong thời đại này, là chống lại ý thức Cambri, niêm phong ngọc Con Rối, cho loài người sống sót. Nếu cứ để mặc chúng phát triển thì không đến mười năm, con người sẽ biến thành lịch sử của hành tinh này.” Tùng Chấn Trung nhìn họ: “Chúng ta là dị nhân nhận được khả năng đặc biệt, nên gánh vác trách nhiệm nặng nề cứu vớt con người. Chúng ta cũng không phải chiến đấu một mình, tất cả dị nhân sẽ liên hợp lại, chống lại ý thức Cambri. Chỉ có điều, thân là những dị nhân có khả năng lớn mạnh hơn, mọi người, và rất nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác, phải đứng trên tiền tuyến, nơi đối đầu trực diện với sinh vật biến dị lớn mạnh, đoạt lại ngọc Con Rối.”
Sáu người đều trầm mặc.
Đứng trên tiền tuyến đoạt lại ngọc Con Rối? Như vậy nghĩa là họ phải không ngừng đi khiêu chiến với những sinh vật biến dị lớn mạnh, không ngừng trải qua những thử thách sống hay chết, chiến đấu, giết chóc, máu chảy, hi sinh… sẽ trở thành nội dung chủ yếu chiếm cứ cuộc sống của họ. Từ khi họ đến Bắc Kinh, nguyện vọng sống an cư một góc với cuộc sống êm ả đã quá xa xôi rồi.
Bình tĩnh ngẫm lại, có ai lại muốn gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy? Chỉ mới nghe Tùng Chấn Trung giới thiệu những sinh vật biến dị lớn mạnh này đã khiến họ sợ hãi, huống chi là đi gây chiến với chúng?
Thế nhưng, nếu họ không làm gì hết, cũng chẳng qua là đang ngồi chờ chết mà thôi, không phải chết do sinh vật biến dị xâm lược thì chết do bị hủy diệt khi tiến đến điểm cuối. Tùng Chấn Trung nói đúng, họ không phải chiến đấu vì ai khác, mà vì chính mình, để cứu chính mình.
Đại tá Đường Đinh Chi vẫn không có biểu cảm gì, đứng một bên như người máy, không nói được một lời đột nhiên đi tới, ngón tay thon dài của anh trượt trên màn hình, trước mắt xuất hiện một hình ảnh lập thể, anh nói: “Đây là tình hình về số lượng ngọc Con Rối mà quân đội và bốn tổ chức dị nhân lớn ở Bắc Kinh đã sưu tập được, cùng với số thành viên chết trận trong một năm qua.”
Họ ngẩng đầu nhìn lên.
Tập đoàn quân 46 của Bắc Kinh, thu hồi 15 mảnh ngọc Con Rối, hi sinh 58.345 người.
Tập đoàn quân 52 của Bắc Kinh, thu hồi 17 mảnh ngọc Con Rối, hi sinh 61.461 người.
Tộc Long Huyết, thu hồi 6 mảnh ngọc Con Rối, hi sinh 76 người.
Quận Cửu Giang, thu hồi 7 mảnh ngọc Con Rối, hi sinh 378 người.
Hội Phụng Lam, thu hồi 5 mảnh ngọc Con Rối, hi sinh 297 người.
Lục Đạo Hoàng Tuyền, thu hồi 7 mảnh ngọc Con Rối, hi sinh 354 người.
Phía dưới còn có số lượng các mảnh ngọc Con Rối được thu thập của các quân khu toàn quốc và số người hi sinh, một chuỗi những con số nhìn thấy mà đau lòng ở phía sau, tất cả đều là những sinh mệnh vốn sống nay đã mất.
Đường Đinh Chi nói: “Phần ngọc lớn nhất trước mắt mọi người đã dùng máu của hai trăm nghìn người thường và dị nhân để đổi lấy, chúng tôi đã đi qua rất nhiều nơi, từng thấy những sinh vật khổng lồ sinh ra trong những vũng bùn lầy, từng bị đại quân hàng ngàn hàng vạn con kiến bao vây, từng chiến đấu quyết tử với hàng ngàn con kền kền biến dị. Không ai muốn chiến đấu, thế nhưng nếu chúng ta không chiến đấu, dưới hiệu ứng bươm bướm đủ loại duyên phận, ngọc Con Rối sẽ chạy ra toàn thế giới, làm cho con người hoàn toàn biến mất khỏi hành tinh này. Nhìn mặt ngoài, Bắc Kinh an toàn như thế, bốn trăm ngàn trọng binh đứng gác, gần một vạn dị nhân đóng quân, ai cũng có ăn, không đến mức bị chết đói chết lạnh, thế nhưng ngày này sẽ không lâu dài, con người không thể ngồi chờ chết.”
Tùng Chấn Trung nói: “Trung Quốc là khu vực bị ảnh hưởng nặng nhất của năng lượng Cambri, thế nhưng cùng với đó thì cũng là nơi con người tiến hóa cường thịnh nhất. Tháng trước chúng tôi đã thông qua một đề án với Liên Hiệp Quốc, tất cả các lực lượng quân sự hiện có trên toàn thế giới sẽ trợ giúp Trung Quốc thu thập ngọc Con Rối. Mặc dù bây giờ chúng ta vẫn chưa tìm được phương pháp để niêm phong hoàn toàn ngọc Con Rối, thế nhưng dùng kim loại LIN bọc ngọc Con Rối thì vẫn có thể tranh thủ thời gian vài thập niên nữa cho con người, cho dù là vì vài thập niên ít ỏi này, chúng ta cũng phải cố gắng đến cùng.”
Liễu Phong Vũ cười khổ: “Xem ra những gì chúng tôi biết mới chỉ là một bữa ăn sáng.”
Tùng Chấn Trung đặt tay lên vai Tùng Hạ, tâm trạng từ đôi mắt anh vô cùng phức tạp: “Tiểu Hạ, cháu là người thân duy nhất của chú, chú biết tính cách cháu thành thật, hiền lành, chỉ là một người thường. Nếu có thể, chú rất hy vọng cháu có thể sống ở đây, chú có thể kiên trì bao lâu thì cháu có thể bình an sinh sống bấy lâu. Thế nhưng chú và cháu không thể như vậy, cháu có năng lực mà mọi người cần nhất, cháu có thể giảm bớt thương vong, có khả năng chữa trị bảo vệ dị nhân đẳng cấp cao duy trì sức chiến đấu. Đây là khả năng mà mọi người cần nhất, còn quý giá hơn cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên mà trong hàng trăm triệu người mới có thể xuất hiện một người, bởi vì cho đến bây giờ cháu là độc nhất vô nhị, mọi người cần sự trợ giúp của cháu.” Anh nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Những người khác có thể từ chối tiếp tục chiến đấu, thế nhưng cháu, Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu, không thể từ chối.”
Đặng Tiêu la ầm lên: “Có gì phải sợ, cháu không sợ đâu, cháu muốn cứu toàn bộ loài người! Tùng ca, anh yên tâm, em sẽ bảo vệ mọi người.”
Liễu Phong Vũ cười châm chọc: “Thân là dị nhân, có quyền từ chối sao? Nếu ba mẹ tôi còn sống, tôi nên chiến đấu vì bảo vệ họ, nếu họ đều đã mất, tôi lại càng không có lý do gì mà phải sợ hãi cái chết.”
Đường Nhạn Khâu bình tĩnh nói: “Vì gia tộc, tôi cũng sẽ ở lại.”
Tùng Hạ run giọng nói: “Chú, cháu vốn không định lùi bước, thật ra ngay từ lúc mới bắt đầu cháu đã hiểu, cháu nhận được khả năng như thế không phải vì cho một mình cháu sống cuộc sống vui vẻ.”
Tùng Chấn Trung xoa xoa tóc cậu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hạ, đến ngày chờ chúng ta đều ra đi, khi gặp anh và chị dâu, chú sẽ nhận lỗi với họ.”
Thành Thiên Bích nói: “Tiếp theo giáo sư có kế hoạch gì?”
Đường Đinh Chi nói: “Mọi người vừa nói có tin tức mới nhất về tháp Đại Nhạn, chúng tôi muốn xem một chút.”
“Chú ơi, chúng ta phải đến một nơi tuyệt đối an toàn và bí mật, mặt khác…” Tùng Hạ nhìn Đường Đinh Chi một chút, cậu không biết có nên tin người này hay không, dù sao cậu muốn nói bí mật của ngọc cổ cho chú biết. Cậu luôn cảm thấy nếu ngọc cổ có thể ức chế cảm ứng giữa những miếng ngọc Con Rối thì cũng có thể tìm được phương pháp niêm phong ngọc Con Rối trong đó.
Tùng Chấn Trung nói: “Đại tá Đường có thể hoàn toàn tín nhiệm.”
Đường Đinh Chi tắt máy tính: “Đi theo tôi.”
Mọi người đi theo anh ra khỏi phòng thí nghiệm hình cầu. Trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm, cuối cùng Tùng Hạ còn nhìn thoáng qua ***g thủy tinh kia, mặc dù ngọc Con Rối đã bị kim loại LIN bao bọc, họ chỉ có thể thấy nó thông qua video, thế nhưng dường như Tùng Hạ đã có thể thông qua những tấm bình phong trùng trùng điệp điệp, nhìn thấy viên ngọc đen nhánh tỏa ra lớp sương màu đen quỷ quái. Chính là nó, thứ đã giết chết mấy tỷ người trong vòng một năm, nếu không ngăn cản nó, con người sẽ hoàn toàn biến mất khỏi hành tinh này. Nghĩ đến đây, Tùng Hạ đã cảm thấy căn phòng thí nghiệm hình cầu này khiến mình ngạt thở.
Sau khi rời khỏi đó, họ đi cùng Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi lên xe, đi qua lớp lớp cửa lớn tới một phòng họp kín. Phòng họp ẩn sau hai lớp cửa kim loại, không gian vừa phải, bên trong chỉ có một cái bàn, một chiếc máy tính, một chiếc máy chiếu và mấy chiếc ghế, hết sức đơn giản.
Sau khi đóng cửa lại, Tùng Chấn Trung nói: “Nơi này là tuyệt đối an toàn.”
Mọi người lục tục ngồi vào ghế, Trang Nghiêu đẩy thẻ SD đến trước mặt họ, nói: “Đây là thẻ nhớ chúng tôi phát hiện ra trong một chiếc máy ảnh bên trong tháp Đại Nhạn, trong chiếc thẻ nhớ này ghi lại một vài tình hình trong tháp. Theo hình ảnh trong đó, đám người cuối cùng đi theo Diêu Tiềm Giang tiến vào tháp Đại Nhạn, họ không chết, nhưng một số đã bị sâu dị chủng.”
“Biến dị lần thứ hai…” Tùng Chấn Trung nói: “Bản thân những người đó đã là dị nhân, lại bị sâu dị chủng, chúng tôi gọi đó là biến dị lần thứ hai, tình huống này tuy vô cùng hiếm gặp nhưng không phải là chưa từng có. Nếu tháp Đại Nhạn thật sự xảy ra chuyện này, như vậy đàn sâu này trở nên càng thêm nguy hiểm.”
Đường Đinh Chi mở máy tính, cắm thẻ SD vào, Trang Nghiêu mở cho họ xem đoạn video kinh khủng nhất kia, Tùng Chấn Trung hít một hơi, chỉ vào người đứng trong hình ảnh mà nói: “Người này tôi có quen, vốn là thủ lĩnh Thất Giang Môn của quận Cửu Giang, tên là Ngụy Chân, hẳn đã chết trận tại tháp Đại Nhạn.”
Trang Nghiêu nói: “Chúng tôi hoài nghi tất cả số video này đều do người tên Ngụy Chân này ghi lại, cho rằng chỉ e những thứ đã nhìn thấy ở đoạn video thứ nhất là lúc người này bị sâu dị chủng.” Trang Nghiêu mở ra đoạn video thứ nhất, chính là hình ảnh mà Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đã nhìn thấy vào buổi tối hôm lấy được máy ảnh, trên màn hình là đôi mắt có con ngươi màu vàng và tiếng kêu cứu không giống như tiếng con người có thể phát ra, chính là Ngụy Chân.
Đường Đinh Chi nói: “Ngày mai tôi đến tìm Diêu Tiềm Giang để hắn phân biệt hai người còn lại có phải đều là người của họ hay không.”
Tùng Chấn Trung trầm giọng nói: “Có lẽ bây giờ trong tháp Đại Nhạn có ba người bị sâu dị chủng, cho tới nay chúng tôi vẫn luôn ý đến động tĩnh ở Tây An trong thời gian dài như vậy, nhưng gần đây rất yên bình, không có tình hình đặc biệt gì, chẳng lẽ ba người này cũng giống đàn sâu, bị trói buộc trong tháp Đại Nhạn?”
Trang Nghiêu nói: “Nếu như thế thì tốt nhất, nhưng có ba người này, đàn sâu kia chẳng khác nào có trí tuệ cả. Sau có trí tuệ, nhất định chúng sẽ nghĩ cách thoát khỏi trói buộc trong tháp Đại Nhạn. Bất luận ba người này có còn ý thức của chính mình hay không thì họ cũng sẽ không muốn cả đời bị trói buộc trong tháp Đại Nhạn. Chuyện tôi lo là bây giờ họ đã không còn ở trong tháp mà lấy hình dáng của con người lẩn vào trong xã hội loài người, nếu vậy thì chuyện này sẽ trở nên phiền toái.”
Những thứ Trang Nghiêu nói quả thực là tình huống xấu nhất. Bằng sự cố chấp của đàn sâu này với ngọc Con Rối, sau khi có được trí tuệ của con người, nhất định chúng sẽ nghĩ cách thoát khỏi tháp Đại Nhạn, truy tìm ngọc Con Rối mà đến. Cho dù không biết tình hình thật sẽ thế nào, nhưng vừa nghĩ đến đàn sâu này có lẽ sẽ lấy hình dáng con người đứng trước mặt họ, sau đó trong nháy mắt biến thành ngàn vạn con sâu, họ đã cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi tỉ mỉ xem lại video và ảnh chụp một lần, càng xem thì sắc mặt càng trầm trọng.
Trang Nghiêu hỏi: “Tất cả nơi có ngọc Con Rối, mọi người đều có thể kiểm tra ra sao?”
Tùng Chấn Trung nói: “Trong phạm vi Trung Quốc đã kiểm tra được toàn bộ, là khoảng cách dài ngắn quyết định độ chính xác, vượt quá ba ngàn km thì chỉ có thể chính xác đến thành thị, nhưng nếu muốn tìm thì cũng không khó, ở các nước khác thì do quân đội địa phương cung cấp số liệu. Trên cơ bản thì ngọc Con Rối trên toàn cầu đều đã được chúng tôi định vị, số lượng từ 32 đến 37 miếng, xuất hiện độ lệch là vì có vài địa khu không chỉ có một miếng mà nó xuất hiện trùng điệp, máy móc không thể đo được chính xác xem nó có mấy miếng. Những miếng khá dễ lấy thì cơ bản chúng tôi đã thu về toàn bộ. Miếng ngọc trong tay Ngụy Tử chỉ có thể coi như có độ khó thấp miếng ngọc ở tháp Đại Nhạn có thể xem như độ khó trung bình những miếng ngọc khó thu về nhất là bốn miếng ngọc ở Thanh Hải, một miếng trong tay Thông Ma và ba miếng đã rơi xuống biển sâu, bị sinh vật biển chiếm giữ. Về phần mấy miếng ở nước ngoài, tình huống cụ thể chúng tôi cũng chưa được rõ. Hơn ba mươi miếng ngọc Con Rối tiếp theo này, chúng tôi sẽ có kế hoạch chi tiết. Xin hãy yên tâm, mọi người tuyệt đối không phải chiến đấu một mình, tôi đã nói, đây là trách nhiệm của quân đội quốc gia và tất cả dị nhân, chúng ta sẽ chung sức đối mặt với tất cả thách thức.”
Trang Nghiêu xoa xoa cằm: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi chính thức gia nhập khu 3, tôi muốn có được nhiều thông tin hơn.”
“Không thành vấn đề, quần áo làm việc, số hiệu, thẻ vào cửa linh tinh gì đó đã được chuẩn bị toàn bộ.”
Trang Nghiêu cười cười: “Các vị đúng là không chút khách khí.”
Tùng Chấn Trung mỉm cười: “Đương nhiên, tuy dị nhân tiến hóa não bộ được tự do lựa chọn đến khu thí nghiệm nào, nhưng tôi biết cậu nhất định sẽ đến khu 3, cậu có nhiều bạn bè như vậy, cậu sẽ không nỡ bỏ họ.”
Trang Nghiêu liếc mắt nhìn họ, không được tự nhiên quay mặt đi: “Liên quan gì đến họ, tôi chỉ là lười đổi phòng mà thôi.”
Đặng Tiêu xoa xoa đầu nó, cười hì hì: “Tiểu Trang Nghiêu, rõ ràng em không nỡ xa bọn anh mờ, ông anh vừa đẹp giai vừa lợi hại thế này em biết đi đâu mà tìm cơ chứ.”
Trang Nghiêu đẩy tay cậu ta ra, cúi đầu sờ tóc mình, không nói gì.
Tùng Chấn Trung khép máy tính lại: “Nội dung trong chiếc thẻ nhớ này chúng tôi sẽ cẩn thận nghiên cứu. Bây giờ, Tiểu Hạ, chú vô cùng muốn biết bí mật lớn mà cháu muốn chia sẻ với mọi người.”
Tùng Hạ hít một hơi thật sâu: “Chú ạ, như lời chú nói, bí mật này chính là nguyên nhân mà cháu có được khả năng đặc biệt này. Hơn nữa, cháu có cảm giác, bí mật này có thể giúp chúng ta tìm được cách niêm phong ngọc Con Rối.”
Ánh mắt Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi đều rực sáng.
Tùng Hạ nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Thiên Bích.”
Thành Thiên Bích kéo áo lên, cởi bỏ tầng tầng băng vải quấn quanh, lấy ra miếng ngọc cổ có ngọc Con Rối cột quanh hai mặt.
Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi mở to hai mắt nhìn: “Đây là cái gì?”
Tùng Hạ nói: “Chúng cháu gọi nó là ngọc cổ…”
Fi: Đây là bức ảnh đến muộn cho minh họa cái cảnh A Bố bị cạo lông ở chương 123, được 1 bạn tag tác giả ở trên Weibo, đúng là cạo xong như gầy đi một nửa ý nhỉ. =))
Hôm trước tác giả bảo sắp rước một em “A Bố” về nhà, mình cũng muốn nuôi một em quá đi. ヽ(;;)ノ
page