Mục lục
Kỷ Cambri Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêu Tiềm Giang nhích người dậy, mỉm cười nhìn Tùng Hạ: “Vậy giờ thì cậu biết rồi?”

Thành Thiên Bích vỗ vỗ cánh tay Tùng Hạ, theo dõi ánh mắt cậu: “Mệt lắm à? Tôi đưa anh về nghỉ nhé.”

Tùng Hạ lắc đầu, khẽ nói: “Thiên Bích, tôi phát hiện một chuyện rất quan trọng.”

“Chuyện gì?”

Tùng Hạ hít sâu một hơi: “Báo cho nhóm chú tôi với Trang Nghiêu đi, chúng ta vào phòng họp.”



Trang Nghiêu mở mắt trừng trừng: “Cái gì? Trong não Diêu Tiềm Giang có ngọc Con Rối?”

Tùng Hạ khó khăn giải thích: “Cũng không phải ngọc Con Rối thật, nếu bất cứ vị trí nào trên người anh ta có ngọc Con Rối, tôi đều có thể cảm giác được, đó không phải ngọc thật, nhưng lại tồn tại trong ý thức của anh ta.”

Trang Nghiêu cau mày: “Anh phát hiện thấy ngọc Con Rối khi đã xem ký ức của Diêu Tiềm Giang ư? Anh xác định nó thật sự không chỉ là một đoạn trong ký ức hắn ư? Trí nhớ của hắn có không ít phần về ngọc Con Rối.”

“Không, hoàn toàn bất đồng. Ngọc Con Rối trong trí nhớ ấy quả thật là có rất nhiều, nhưng phần lớn đều là… ví dụ, là hình ảnh lần đầu tiên anh ta có được ngọc Con Rối, là cảnh anh ta bị thương khi cướp một miếng ngọc Con Rối nào đó. Mỗi một đoạn ký ức về ngọc Con Rối đều có bối cảnh, hình ảnh hoặc văn tự làm vật dẫn, nhưng miếng ngọc kia không phải vậy, nó xuất hiện trong não anh ta, giống như một phần của cơ thể vậy.”

Tùng Chấn Trung hỏi: “Lúc giúp Trang Du đột phá cấp hai, cháu không phát hiện thấy trong não hắn ta có gì ư?”

“Lúc ấy cháu không chú ý, thông tin trong não Trang Du quá nhiều quá phức tạp, hơn nữa lúc ấy hắn ta đối thoại với cháu, lực chú ý của cháu đều bị lời nói của hắn hấp dẫn.”

Trang Nghiêu trầm tư: “Qua hai lần trải nghiệm này, chúng ta có thể suy đoán, thăng cấp là thời điểm yếu ớt nhất của một dị nhân, khi đưa năng lượng vào trong cơ thể là có thể tìm được thông tin trong đầu người đó, nhưng nếu chuyện Trang Du nói có thể thao túng nguồn năng lượng khổng lồ kia là thật thì lúc thăng cấp cũng là lúc một dị nhân mạnh mẽ nhất, có thể lợi dụng nguồn năng lượng đến từ chính hạt nhân để làm một kích trí mệnh. Xem ra bản thân chuyện thăng cấp này còn có rất nhiều chuyện đáng để nghiên cứu.”

Tùng Hạ nói: “Bây giờ ngoại trừ Ngô Du thì tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều đã thăng cấp thành công, nếu muốn xác nhận có phải trong não dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều tồn tại một miếng ngọc Con Rối hư ảo hay không thì chỉ có thể đi tìm Ngô Du để thử.”

Tùng Chấn Trung lo lắng nói: “Trong lúc Diêu Tiềm Giang nghỉ ngơi, tôi sẽ tiến hành một vài nghiên cứu với hắn. Có điều, vào hồi dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên mới xuất hiện, chúng tôi cũng đã đưa họ đi nghiên cứu, không phát hiện ra chỗ nào quá khác thường, nhưng nếu trong tư duy của tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều cất giấu một miếng ngọc Con Rối thì nguồn gốc năng lượng vượt xa tất cả sinh vật biến dị của họ cũng rất đáng nghi.”

Nét mặt Tùng Hạ có chút nặng nề: “Cho dù không có ngọc Con Rối thì nguồn gốc năng lượng của họ cũng đã quá nghịch thiên, nếu nói các dị nhân khác chỉ là từ người thường biến thành siêu nhân thì dựa theo sự phát triển, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên là từ người thường biến thành thần, có thể hô mưa gọi gió, điều khiển tự nhiên. Bất luận là tiến hóa, tiến hóa ngược hay dị chủng thì đều có thể miễn cưỡng giải thích thông suốt từ góc độ sinh vật học, duy chỉ có phương hướng tiến hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên này là thoát ly khỏi phạm vi lý giải của chúng ta. Hơn nữa, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ít như vậy, rất khó phân loại vào bất cứ một loại phương hướng tiến hóa nào, có vẻ như được tạo ra riêng rẽ vậy.”

“Không sai, quả thật họ như thể được tạo ra riêng rẽ, không chút dính dáng đến ba loại lớn là tiến hóa, tiến hóa ngược hay dị chủng.”

“Tạo ra riêng rẽ…” Thành Thiên Bích thì thầm nghiền ngẫm mấy chữ này, nét mặt như có chút đăm chiêu.

Tùng Chấn Trung thở dài: “Tôi cứ luôn có cảm giác đây là âm mưu của ý thức Cambri, nhưng chúng ta lại không biết rốt cuộc thì nó muốn làm gì.”

Tùng Hạ lo lắng nhìn Thành Thiên Bích. Không biết là vì cái tên ngọc Con Rối gây ám chỉ tâm lí cho mọi người hay do ngọc Con Rối tồn tại ở sâu trong tiềm thức Diêu Tiềm Giang mà mọi người rất dễ dàng có những suy đoán liên quan đến “thao túng” và “con rối”, chỉ có điều trước khi mọi chuyện được kết luận, không ai muốn nói ra, bởi vì suy đoán này không khỏi khiến lòng người phát lạnh. Có điều, đa số mọi người đều tán thành quan điểm của Tùng Chấn Trung, sự tồn tại của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có khả năng chính là âm mưu nào đó của ý thức Cambri, không biết âm mưu này, rốt cuộc sẽ có ảnh hưởng gì tới con người và tới bản thân dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên.

Trang Nghiêu nói: “Xem ra mời Ngô Du đến Bắc Kinh là chuyện nhất định phải làm, tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Bắc Kinh đều đã đột phá cấp hai, tôi không tin hắn ta còn ngồi yên được.”

Đường Đinh Chi nói: “Tôi đang phái người đi tìm hiểu tin tức bên phía Trùng Khánh, người nôn nóng không phải chúng ta.”

Trang Nghiêu nói: “Bây giờ tôi rất có hứng thú với cái gọi là nguồn gốc năng lượng trong hạt nhân năng lượng mà Trang Du nhắc tới, xem ra trong hơn hai mươi tiếng đột phá cấp hai, ông ta đã suy nghĩ không ít, không biết đó là sự trải nghiệm kỳ diệu nhường nào.”

Thành Thiên Bích nói: “Muốn biết thì cậu phải tranh thủ tu luyện, cậu có tốc độ chậm nhất trong số mọi người.”

“Tôi mới chỉ 12 tuổi, thể lực không thể sánh bằng người trưởng thành, hơn nữa mỗi ngày cần ngủ ít nhất 7 tiếng mới đủ tinh thần, không thì sẽ không cao được, dưới tình huống vậy, thời gian tôi dành dụm được là ít nhất, tốc độ chậm không phải chuyện bình thường sao.”

Liễu Phong Vũ xoa xoa mái tóc mềm mại của nó: “Sao kiểu gì cậu cũng nói mình có lý được thế. Để tính xem nào, Tiểu Hạ sẽ đột phá cấp hai trong một tháng nữa, Tiểu Đặng nhiều nhất hai tháng, cậu thì sao? Cậu tính xem còn cần bao lâu?”

Trang Nghiêu đẩy tay hắn ra: “Tôi nói rồi, tôi sẽ điều chỉnh thời gian, tranh thủ cùng lúc với Đặng Tiêu đi.”

Đặng Tiêu hứ một tiếng: “Anh sẽ nhanh hơn cho mà coi.”

Trang Nghiêu trợn cậu ta: “Anh cả ngày toàn ăn ngủ với chơi mèo, còn lâu tôi mới chậm hơn anh.”

Đặng Tiêu không phục: “Anh đây mỗi ngày cũng tu luyện mấy tiếng đó, hơn nữa anh chơi mèo không phải để tiết kiệm chút thời gian cho em sao, anh mà không chơi với A Bố thì em chơi đi, dù sao cũng phải có người chơi với nó chứ.”

Liễu Phong Vũ cười ha ha vỗ lưng Tiểu Đặng: “Thế này mới gọi là cuộc sống chứ.”

Thành Thiên Bích dùng ngón tay gõ bàn: “Một khi đã vậy, hôm nay tôi sẽ đưa ra quy định cứng rắn: Trong vòng hai tháng, tất cả đều phải đột phá cấp hai. Sau khi thành công, chúng ta còn có rất nhiều khả năng cần khai phá, lúc này càng lưu tâm càng tốt, cho nên cố gắng gạt bỏ tất cả chuyện khác, chuyên tâm tu luyện.”

“Được!” Ba người trăm miệng một lời.

Sau khi ăn cơm, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ về phòng nghỉ ngơi.

Tùng Hạ đã mệt đến mức hai mí mắt chỉ chực đánh nhau, nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, cậu vừa rung động vừa sợ hãi, may mà lúc ấy cậu kịp hồi phục tinh thần, nếu cứ miệt mài theo đuổi miếng ngọc Con Rối kia, rất có khả năng cậu thật sự sẽ hại chết Diêu Tiềm Giang.

Sau khi vào phòng, cậu vật mình xuống giường, không muốn động đậy.

Thành Thiên Bích phủ xuống, không mạnh không nhẹ miết cánh tay cậu, nhẹ hỏi: “Anh không tắm à?”

Tùng Hạ lắc đầu: “Lười.”

Thành Thiên Bích đột nhiên nói: “Cho tôi hôn một cái.”

“Hả?” Tùng Hạ ngẩng đầu, ngờ vực nhìn Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích xán tới, hôn cái chóc vào môi cậu, sau đó nằm nghiêng trên giường, lẳng lặng nhìn cậu.

Tùng Hạ cười cười: “Cậu sao thế?”

“Không sao cả.”

“Hình như có hơi là lạ?” Tùng Hạ giơ tay nhéo mặt Thành Thiên Bích: “Cậu đang lo lắng miếng ngọc trong đầu Diêu Tiềm Giang à?”

Thành Thiên Bích nhanh chóng nói: “Trong đầu hắn có ngọc Con Rối thì liên quan gì đến tôi.” Hình như hắn còn ngại chưa biểu đạt đủ rõ ràng, lại bỏ thêm một câu: “Vì sao tôi phải lo.”

Tùng Hạ ngẩn ra: “Bởi vì, có thể trong đầu cậu cũng có nó, tôi cảm thấy chuyện đó rất khiến mọi người lo lắng.”

“Nếu trong đầu tôi cũng có nó thì anh quả thật nên lo, Diêu Tiềm Giang thì thôi đi.” Thành Thiên Bích buộc chặt cánh tay, cánh tay mạnh mẽ bá đạo vắt trên lưng Tùng Hạ.

Tùng Hạ híp mắt cười nói: “Sao tôi ngửi thấy mùi chua chua nhỉ?”

Thành Thiên Bích vỗ vỗ đầu cậu: “Ai kêu anh không đi tắm.”

“Sáng nay tôi vừa tắm đó, không bẩn chút nào đâu.”

“Tắm lại đi.” Thành Thiên Bích lật người đặt trên người cậu, liếm liếm môi cậu: “Tắm với tôi.”

Tùng Hạ ôm cổ hắn, cười nhẹ: “Ừ…”



Sau một đêm mây mưa, Tùng Hạ ngủ một giấc đã đời, mãi cho đến hơn chín giờ mới dậy.

Thành Thiên Bích đi tập luyện buổi sáng đã về, mang bữa sáng đến tận đầu giường cho cậu. Tùng Hạ có tâm trạng rất tốt, vừa ngâm nga vừa rửa mặt, ăn sáng, cậu vừa ăn vừa hỏi: “Hôm nay cậu đến sân huấn luyện không?”

“Có, sau này nếu không cần làm gì khác thì tôi sẽ ở đó suốt.”

“Ừm, vậy tôi tu luyện trong phòng, nơi này im lặng.”

“Được, nếu có chuyện thì thì gọi điện nội tuyến cho tôi.”

“Ở trong phòng thì có thể có chuyện gì được chứ, cậu cứ yên tâm.”

Thành Thiên Bích nghĩ nghĩ: “Anh hy vọng mấy giờ tôi về?”

“Hở?”

“Mỗi ngày, mấy giờ dừng huấn luyện, mấy giờ về phòng.”

Tùng Hạ ngẩn ra: “Chuyện này… không phải phải xem lịch huấn luyện của cậu à?”

“Tôi có thể điều tiết thời gian, gần đây chúng ta luôn phải bôn ba bên ngoài, không có mấy thời gian… ở chung. Nếu anh mong tôi sớm về, tôi sẽ sớm về một chút.” Thành Thiên Bích càng nói thì giọng càng lí nhí, nét mặt có chút mất tự nhiên.

Tùng Hạ cười nhét một miếng sườn xào chua ngọt vào miệng hắn: “Thế thì mười giờ đi, sáng tối cùng ăn cơm với tôi, mỗi ngày mười giờ về phòng. Cậu cũng không thể cố quá được.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Được, 10 giờ.”

Sau khi Thành Thiên Bích đi, Tùng Hạ định dọn phòng một chút rồi bắt đầu tu luyện. Lúc này, điện thoại nội tuyến trong phòng đổ chuông, cậu nghe máy, là trợ lý của Tùng Chấn Trung gọi đến.

“A lô, Tiểu La à.”

“Tùng Hạ, anh dậy chưa?”

“Dậy rồi.”

“Diêu Tiềm Giang tỉnh lại rồi, nói chỗ này đau chỗ kia khó chịu, nhất định muốn gặp anh.”

“A, thế lát nữa tôi qua.”

Tùng Hạ thay quần áo rồi đi đến khu thí nghiệm.

Diêu Tiềm Giang được xếp trong một phòng thí nghiệm, trên người dính vài dây kiểm tra. Trên danh nghĩa nói là do vừa đột phá cấp hai nên không ổn định, Tùng Chấn Trung muốn quan sát tình hình của Diêu Tiềm Giang, thật ra là đang lén nghiên cứu bộ não của anh ta, có điều hình như không có tiến triển gì.

Tùng Hạ bước vào phòng thí nghiệm: “Quận vương.”

Diêu Tiềm Giang mở mắt, cười cười với cậu: “Tùng Hạ, cậu đến rồi.”

“Quận vương, ngài có cảm giác thế nào? Chỗ nào không thoải mái? Có cần tôi hỗ trợ không?”

“Nói thật là chỗ nào cũng thấy khó chịu hết, thấy hơi rờn rợn, buồn nôn với đau đầu. Mấy cái này tôi đoán cậu cũng không chữa được, cậu ngồi đi.”

Tùng Hạ nghĩ nghĩ, đành phải ngồi xuống: “Đây đều là chuyện bình thường, qua vài ngày nghỉ ngơi là khỏi, lúc thiếu tá Thẩm đột phá cấp hai, tình hình của cậu ấy còn nghiêm trọng hơn ngài.”

“Ồ, hóa ra hôm qua tôi như vậy không phải nguy hiểm nhất?”

Tùng Hạ quanh co: “Ơ, xem như… tương đối nguy hiểm.” Ánh mắt cậu hơi úp mở. Đã nhìn lén ký ức của người ta thì chớ, còn hại anh chịu tội thêm cả buổi, suýt nữa thì gặp chuyện không may, quả thật cậu có chút áy náy, có điều cậu sẽ không nói cho Diêu Tiềm Giang biết.

Diêu Tiềm Giang tất nhiên không biết những chuyện đó, bây giờ anh vẫn còn ở trong niềm vui sướng đã đột phá cấp hai. Chỉ cần còn sống thì căn bản là anh ta không có gì phải phàn nàn. Anh đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng đặt lên tay Tùng Hạ, cười nói: “Tùng Hạ…”

Tùng Hạ sửng sốt, cảm giác trên mu bàn tay có xúc cảm lành lạnh, cúi đầu liền thấy ngón tay vốn ấm áp của Diêu Tiềm Giang đã biến thành tinh thể nước trong suốt, chỗ da bị Diêu Tiềm Giang chạm vào ẩm ướt mát lạnh, rất thoải mái.

Tùng Hạ vui mừng cười nói: “Chúc mừng Quận vương.”

Diêu Tiềm Giang nhìn tay mình, ánh mắt vui mừng khó nén: “Tuyệt quá, đây chính là nguyên tố hóa, có một ngày cơ thể tôi sẽ hoàn toàn biến thành nước ư?”

“Theo dự tính của chúng tôi, khi dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đạt tới cấp ba thì có thể nguyên tố hóa toàn thân.”

Diêu Tiềm Giang nhìn cậu một cái, làm bộ như lơ đãng hỏi: “Thành Thiên Bích tới trình độ nào rồi?”

Tùng Hạ trầm mặc, không muốn nói cho lắm.

Diêu Tiềm Giang cười: “Cậu không tin tôi sao? Tốt xấu gì bây giờ chúng ta cũng cùng trên một chiếc thuyền, hơn nữa nghe nói chúng ta còn phải cùng đi Thanh Hải, chuyện này thì cần gì phải giấu diếm.”

Tùng Hạ suy nghĩ, quả thật cũng không cần giấu diếm, Thành Thiên Bích cũng đã nguyên tố hóa trước mặt Kiều San, người phụ nữ đó là cao thủ săn tin, sớm muộn gì cũng sẽ lộ, vì thế cậu nói: “Gần một nửa thì phải.”

“Chẳng lẽ cậu ta đã tu luyện được một nửa cấp hai?”

“Không, càng về sau tiến trình nguyên tố hóa càng chậm. Các nhánh tay chân như ngón tay ngón chân nguyên tố hóa rất nhanh, thân thể thì chậm hơn, cho nên chúng tôi mới suy đoán vậy, chỉ sợ phải chờ thăng cấp lần tới.”

Diêu Tiềm Giang nheo mắt lại: “Bây giờ tôi có tiến trình chậm nhất phải không, xem ra tôi cần tranh thủ thời gian.” Tuy cách nói của anh hết sức hờ hững, nhưng Tùng Hạ vẫn nghe ra sự không cam lòng trong khẩu khí của anh.

Lý Đạo Ái nói đúng, Diêu Tiềm Giang quả là người tranh cường háo thắng.

Tùng Hạ chỉ có thể động viên: “Quận vương nhất định sẽ vượt qua được.”

Diêu Tiềm Giang nhìn Tùng Hạ, cười nói: “Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên chúng ta ở gần thế này nhỉ, lần cậu giúp tôi chữa thương không tính, lúc đó trông tôi rất tệ, tôi thà để cậu quên đi.”

“Quận vương lúc ấy rất điềm tĩnh, thật khiến người ta bội phục.” Tùng Hạ nói câu này là thật lòng, nếu số sâu ấy sống trên người cậu, cậu thà cưa chân còn hơn.

Diêu Tiềm Giang cau mày: “Cậu thật sự cho rằng như vậy?”

“Thật mà.” Tùng Hạ cười: “Trong tình huống ấy không phải ai cũng có thể chịu đựng.”

“Cậu biết không, trước khi bị thương, tôi cũng đã nghe nói qua về cậu. Sau khi bị thương, tôi lại ngày ngày ngóng trông có thể nhanh được gặp cậu, bởi vì khi đó cậu là tia hy vọng duy nhất của tôi. Tôi không muốn chết, cũng không muốn cưa chân, mạng của Diêu Tiềm Giang này cứng rắn như vậy, sao có thể bại trong tay sinh vật hạ đẳng. Cho nên lúc ấy tôi cảm giác, cậu nhất định có thể cứu tôi.”

Tùng Hạ ngượng ngùng cười cười.

Diêu Tiềm Giang nhìn cậu chăm chú, ánh mắt kia sâu sắc mê người: “Sau khi gặp cậu, cậu quả thật hoàn toàn khác với những gì tôi đã tưởng tượng, khiến lúc đầu tôi còn nghi ngờ không biết cậu có làm được thật hay không.” Anh cười khẽ hai tiếng: “May mà cậu không khiến tôi thất vọng.”

Tùng Hạ mơ hồ cảm thấy không khí hơi khác thường, Diêu Tiềm Giang đột nhiên nói chuyện mềm mỏng như vậy, chẳng lẽ lại muốn mượn sức cậu? Không thể nào, sao còn chưa từ bỏ ý định đó chứ.

Diêu Tiềm Giang cười một tiếng: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì, cảm thấy tôi lại muốn mượn sức cậu?”

Tùng Hạ có chút xấu hổ, không biết trả lời thế nào.

“Tôi biết chuyện này không thể thực hiện, cậu có cảm tình rất sâu với nhóm cậu phải không? Nhất là… Thành Thiên Bích?”

Tùng Hạ cười gượng hai tiếng.

Diêu Tiềm Giang đùa nghịch ngón tay mình, đầu ngón tay thon dài kia thoáng cái trở nên trong suốt rồi chốc lát lại khôi phục nguyên dạng: “Thật là đáng tiếc, Tùng Hạ, có phải tôi chưa nói cho cậu biết hay không, cậu vừa vặn là loại tôi thích.”

Tùng Hạ cả kinh, mở mắt trừng trừng nhìn Diêu Tiềm Giang.

Diêu Tiềm Giang chớp mắt với cậu, mắt đầy tình sắc: “Ngạc nhiên vậy à?”

Tùng Hạ có chút đứng ngồi không yên, đời này cậu chưa được ai tỏ tình bao giờ đâu – nếu câu này tính là tỏ tình – nhưng sao cậu cứ có cảm giác Diêu Tiềm Giang đang trêu chọc mình nhỉ.

“Tin tức trong viện khoa học rất nhanh nhạy phải không, chẳng lẽ không ai nói cho cậu biết tôi thích đàn ông?”

Tùng Hạ lúng túng: “Thiên hướng *** không liên quan đến… khả năng… cho nên, không nghe nói đến.” Thật ra lúc xem một vài thứ trong não Diêu Tiềm Giang, cậu không quá chú ý, nhưng giờ nghĩ lại, hình như có vài ký ức mờ ám với đàn ông thật.

Diêu Tiềm Giang nhích người dậy, mỉm cười nhìn Tùng Hạ: “Vậy giờ thì cậu biết rồi?”

Tùng Hạ theo bản năng hơi ngả người về phía sau: “Quận vương, ngài biết rằng…”

“Tôi biết, tôi nhìn ra được, quan hệ của cậu và Thành Thiên Bích không giống bình thường.” Diêu Tiềm Giang khẽ cười: “Vậy thì sao chứ. Tôi là người theo chủ nghĩa vị kỷ trước tận thế, tôi dựa vào toà án để hạ gục đối thủ, tận thế rồi tuy không thể làm luật sư nữa, nhưng ‘thói quen tốt’ này tôi vẫn còn giữ. Tùng Hạ, tôi rất thích cậu, nhìn cậu cũng rất… ngon miệng, khiến tôi rất muốn giấu trong túi mình.”

Tùng Hạ đứng dậy khỏi ghế, có chút xấu hổ nói: “Quận vương, nếu ngài không có việc gì thì tôi đi trước.”

Diêu Tiềm Giang cười ha ha: “Không đến mức sợ như vậy chứ, tôi có làm gì cậu đâu.”

Tùng Hạ nói: “Quận vương, tôi không phải sợ, tôi chỉ cho rằng chúng ta vẫn nên sử dụng thời gian vào chuyện hữu dụng thì tốt hơn, ví dụ như tu luyện, ví dụ như thu hồi ngọc Con Rối, có một số việc không đáng để lãng phí thời gian, ngài nói xem có phải không.”

Diêu Tiềm Giang cười nhẹ: “Từ chối triệt để như vậy? Đây là lần đầu tiên tôi bộc bạch vậy đấy, tổn thương tự ái ghê.”

Tùng Hạ chậm rãi lui về phía sau một bước: “Quận vương nghỉ ngơi cho khỏe, tôi xin đi trước.”

Diêu Tiềm Giang gật đầu: “Đi đi, ngày mai nhớ đến thăm tôi.”

Tùng Hạ nhanh chóng lao đi.

Cậu thật sự không ngờ Diêu Tiềm Giang lại nói những lời này với cậu. Cậu không tin Diêu Tiềm Giang thích mình, tư thế kẻ đi săn của Diêu Tiềm Giang khiến cậu không thể không đề phòng. Hơn nữa, cậu cũng không ngốc, không phải cậu muốn khoe khoang, nhưng cậu quả thật là người duy nhất có khả năng đặc biệt, có ai mà không muốn giấu cậu trong túi riêng chứ. Cậu sẽ không để người khác lợi dụng.

Trên thế giới này, cậu chỉ tin chú mình và đồng đội đã đồng cam cộng khổ ngay từ đầu với cậu.

Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, cậu lập tức đụng phải Tùng Chấn Trung.

“Chú.”

“Tiểu Hạ, Diêu Tiềm Giang nói gì với cháu?”

“Bên chú có theo dõi phải không?”

“Phải.”

Tùng Hạ cho rằng nhìn từ thiết bị theo dõi không dễ phân biệt biểu cảm, huống chi Diêu Tiềm Giang không có bất cứ hành động khác thường nào, cậu bình tĩnh nói: “Chưa nói gì quan trọng, chỉ hỏi mấy câu linh tinh như mức độ nguyên tố hóa của Thiên bích.”

“Ồ. Hôm qua nhân lúc Diêu Tiềm Giang ngủ, chú có tiến hành kiểm tra đầu óc hắn một lượt, nhưng vẫn không phát hiện bất cứ thứ gì khác thường.”

“Chuyện này có trong dự kiến, thoạt nhìn thì quả thật anh ta không có bất cứ chỗ nào khác thường, bây giờ chỉ có thể đợi đến lúc giúp Ngô Du đột phá cấp hai để xem lại.”

“Tiểu Hạ.” Nét mặt Tùng Chấn Trung đột nhiên có vài phần nghiêm túc: “Cháu sống cùng… Thiên Bích có tốt không?”

Tùng Hạ ngẩn người, không biết vì sao chú lại đột nhiên hỏi chuyện này, ngượng ngùng nói: “Rất tốt ạ.”

“Nếu… chú đang nói nếu… sâu trong tiềm thức của Diêu Tiềm Giang thật sự tồn tại ngọc Con Rối, hơn nữa nó cũng tồn tại sâu trong tiềm thức của tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, như vậy, lúc phong ấn ngọc Con Rối…”

Tùng Hạ trong lòng chấn động: “Chú, lời này của chú có ý gì.” Thật ra cậu đã nghe hiểu, nhưng cậu thật sự không muốn nghĩ nữa.

Tùng Chấn Trung thở dài: “Tiểu Hạ, chúng ta đều phạm phải một sai lầm, chính là ngọc Con Rối là kẻ chấp hành để ý thức Cambri đạt được mục đích tiêu diệt loài người, nhưng có lẽ ngọc Con Rối không phải kẻ chấp hành duy nhất, hoặc nói theo cách khác, chưa chắc ngọc Con Rối chỉ tồn tại dưới hình thái viên ngọc.”

Tùng Hạ nhăn mi: “Chú, lời này của chú cháu thật sự không hiểu. Chú đang ám chỉ cháu và dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có thể bị ý thức Cambri lợi dụng ư?”

“Trước khi mọi chuyện được kết luận, chú không thể nói quá nhiều, chỉ có điều, cháu là cháu của chú, chú cũng có tư tâm…” Tùng Chấn Trung mím môi: “Chú hy vọng cháu có thể… quan sát Tiểu Thành nhiều hơn, nếu cậu ấy có chỗ nào khác thường, cháu nhất định phải nói chú biết đầu tiên, dù sao thì cháu cũng là người gần gũi với cậu ấy nhất. Chỉ khi sớm ngày tháo bỏ tất cả bí ẩn về ý thức Cambri, chúng ta mới có khả năng tránh được nhiều người bị tổn thương, bao gồm cả cháu.”

Tùng Hạ cắn chặt răng: “Cháu… cháu hiểu.”

Tùng Chấn Trung dùng sức vỗ vai cậu rồi xoay người rời đi.

Tùng Hạ đứng yên tại chỗ, cho dù không khí chung quanh rất ấm áp nhưng cậu lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Rốt cuộc chú đang ám chỉ gì với cậu? Ý thức Cambri… Ngọc Con Rối… Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, rốt cuộc ba thứ này tồn tại quan hệ gì với nhau? Nếu sâu trong tiềm thức của Thành Thiên Bích cũng cất giấu một miếng ngọc Con Rối như vậy, cậu quả thật không biết mình sẽ sinh ra suy nghĩ gì.



Sau khi về phòng, cậu ép mình phải khiến cảm xúc thoát khỏi những chuyện vừa xảy ra, chuyên tâm tu luyện. Cậu biết bây giờ có nghĩ xa xôi đến mấy cũng vô dụng, giờ là lúc giải quyết từng chuyện quan trọng nhất trước mắt. Chỉ khi vững bước hướng đi tới mục tiêu, cậu mới có thể cảm thấy an tâm, mới có thể cảm thấy hy vọng đang ở phía trước. Chỉ cần cậu cố gắng, chỉ cần họ đủ mạnh là có thể khiến mọi chuyện yên ổn.

Cậu phải vững tin như vậy.

Thủy Thiên Thừa: Có vẻ Quận vương rất thành thạo trong việc thọc gậy bánh xe. →→

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK