Từng phút từng giây sau đó đều trở nên vô cùng gian nan, trong phòng không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều đang tu luyện, chỉ có như vậy họ mới có thể tĩnh tâm được.
Không biết qua bao lâu, giống như cả một đêm dài đã sắp kết thúc, lại đột nhiên vang lên tiếng nổ tại một chỗ rất xa, như là tiếng bom nổ.
Tùng Hạ mở choàng mắt, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hai giờ bốn mươi phút sáng, là Triệu Phấn, Diêu Hoàng hành động sao?
Đường Nhạn Khâu đứng lên: “Tôi ra ngoài xem sao.”
Tùng Hạ nhắc nhở: “Đừng đi xa quá.”
Đường Nhạn Khâu điềm tĩnh nói: “Tôi sẽ về nhanh.” Hắn cầm lấy cây cung, bước ra khỏi nhà.
Trang Nghiêu nói: “Dập công tắc nguồn điện.”
Đặng Tiêu đến phòng bếp dập tất cả nguồn điện trong thẩm mỹ viện.
Mọi người đều chờ đợi trong nhà, yên tĩnh cùng đợi, năm phút sau, Đường Nhạn Khâu đã trở về, mang theo gió lạnh mùa đông: “Hướng phát nổ đúng là phía Ngụy Tử.”
“Tốt.” Trang Nghiêu sờ sờ cằm: “Yến Hội Dương cũng bắt đầu hành động, chờ Thành Thiên Bích ra, chúng ta lập tức rời khỏi đây.”
Tùng Hạ chợt ngẩng đầu: “Có cái gì đó đang tới đây.”
“Từ hướng nào?”
A Bố cũng kêu lên ở ngoài cửa.
Trên trán Tùng Hạ toát mồ hôi lạnh: “Từ mọi hướng.”
Trang Nghiêu đứng dậy khỏi ghế salon: “Liễu Phong Vũ, anh ra sân sau bảo vệ cửa sổ phòng ngủ Thành Thiên Bích, Tùng Hạ, anh bảo vệ cửa trước, chúng tôi ra ngoài xem một chút.”
Đường Nhạn Khâu và Đặng Tiêu chạy ra ngoài đầu tiên, Trang Nghiêu đi theo sau.
Dưới tác dụng kép của tu luyện và ngọc Con Rối, thị lực của Đường Nhạn Khâu tiến hóa rất nhanh, dưới bóng đêm gần có ánh trăng loãng, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng phía xa bắt đầu có những con bò sát đang bò đến đây.
Đường Nhạn Khâu trầm giọng nói: “Là rắn.”
“Lão đại Diêu Hoàng là dị chủng rắn cạp nong vàng. Rắn cạp nong vàng là một loại rắn chứa kịch độc, mọi người nhất định phải cẩn thận, tôi đến Lộ Bá lấy bột phấn xua thú và xăng, số bột phấn còn dư lại lúc lấy từ Đường gia chắc là còn được một ít.”
Đường Nhạn Khâu ôm lấy Trang Nghiêu, đặt nó lên lưng A Bố: “Đi mau, đừng xuống mặt đất.”
Trang Nghiêu suy nghĩ một chút, hình như thật sự chỉ có mình và A Bố tương đối nguy hiểm. Đường Nhạn Khâu biết bay, Đặng Tiêu da dầy, Tùng Hạ sẽ không sợ độc, Liễu Phong Vũ lại càng không sợ, con gì cắn hắn sẽ bị tiêu hóa rụng hết răng. Có điều, lấy thể tích A Bố, độc tính của rắn cạp nong vàng có thể không đủ, nhưng bị cắn nhiều thì cũng phiền toái.
Bầy rắn đến gần, có ít nhất hàng trăm con có màu sắc và kích thước khác nhau, chủng loại cũng không chỉ giới hạn ở rắn cạp nong vàng, rắn lục không có độc tính chiếm phần lớn, có vài con rất lớn, thân mình còn to hơn hông người trưởng thành.
Đường Nhạn Khâu kéo cung, một mũi tên bắn thủng đầu một con rắn lớn.
Trang Nghiêu nói: “Chỉ có chừng một trăm mũi tên, anh phải tính toán sử dụng.”
“Tôi biết rồi.” Đường Nhạn Khâu rút một mũi tên ra, quẹt mạnh vào đá đánh lửa ở bả vai, một mũi tên bắn ra, bầy rắn bị hạn chế phạm vi trước ngọn lửa.
Trang Nghiêu và A Bố chạy tới sân sau, nó leo lên Lộ Bá, lục lọi một hồi lâu ở chỗ ngồi phía sau, rốt cuộc đã tìm ra một bao bột phấn xua thú cuối cùng, nhưng lúc này số bột phấn đã bị đông lạnh thành đá, A Bố nhẹ nhàng ngửi một cái, chán ghét quay đầu đi.
Nó nói với A Bố: “A Bố, mày nhịn một chút, có thối nữa cũng không thối bằng cái bông hoa kia.”
Trang Nghiêu định lấy một thùng xăng, nhưng thùng nhẹ nhất cũng 20kg, bằng khoảng hai phần ba cân nặng của nó, ngay cả xách khỏi Lộ Bá nó cũng không làm được chứ đừng nói đến chuyện dời nó lên người A Bố. Trang Nghiêu đành phải tạm thời từ bỏ xăng, dùng dao cạo số bột đông lạnh cứng đơ kia ra, rắc một vòng quanh thẩm mỹ viện.
Trở về cửa chính, bầy rắn cách họ không quá bốn mươi, năm mươi mét. Đặng Tiêu đang cởi nút buộc quần áo: “Trời ơi, không tiện lắm, nếu co giãn được thì tốt rồi…” Cậu ta vất vả lắm mới tháo được tay áo và ống quần xuống, vươn thẳng thắt lưng, trong nháy mắt thân thể liền giãn ra. Thân thể con người thon dài khỏe mạnh của thanh niên biến thành quái vật dài ba mét, lớp da từ đầu đến chân cậu ta đều biến thành lớp da nhăn thô nhám như da thằn lằn hay cá sấu, thoạt nhìn như được phủ bởi một tấm áo giáp cực dày. Tay chân biến thành bốn chi to lớn, móng vuốt sắc nhọn, cái đuôi to dài hơn một mét lắc qua lắc lại bồm bộp ở phía sau, có vẻ đủ sức để khiến sắt gãy đá vỡ.
Đặng Tiêu quát to một tiếng: “Nhìn em tống cổ đám giun nhép này này!” Cậu ta nhanh chóng chạy ra ngoài thẩm mỹ viện, hướng về phía bầy rắn đang rào rạt trườn đến. Bầy rắn này tuy mạnh, nhưng chỉ cần là động vật thì đều có bản năng của động vật, từ xa nhìn thấy Đặng Tiêu đã khiến chúng sợ đến mức chạy trốn bốn phía.
Đặng Tiêu nhảy lên một cái, nhào vào giữa bầy rắn, hai cái móng vuốt nắm vài con rắn, cái đuôi vung mạnh nện xuống nền đất. Một con rắn lớn chớp mắt đã quấn lên hông cậu, hòng siết nghẹt Đặng Tiêu. Cậu ta đấm một cái vào đầu con rắn, con rắn kia bị đánh đến nỗi mắt cũng bật máu, lập tức thân thể mềm nhũn ra, Đặng Tiêu tóm lấy con rắn lớn quăng nó sang một bên, càn quét bầy rắn như mãnh thú.
Trang Nghiêu lẩm nhẩm: “Sức tấn công quả thật kinh người, Tùng Hạ dùng vài bữa cơm đã lừa vào được, đúng là có lời.”
Đường Nhạn Khâu hô: “Tiểu Đặng, cậu phụ trách cửa trước, tôi ra sân sau nhìn.”
“Yên tâm đi đê.”
Trang Nghiêu kêu lên: “Đường Nhạn Khâu, đổ xăng trên Lộ Bá xuống, có rất nhiều rắn, chúng ta không giết nổi.”
“Được.”
A Bố ngăn ở cửa thẩm mỹ viện, dùng móng vuốt giết sạch số rắn thoát được khỏi chỗ Đặng Tiêu, nhưng số lượng bầy rắn quá nhiều, vẫn có không ít con lọt lưới leo vào trong nhà, mặc dù cửa sổ đều đã được khóa chặt song mấy thứ này vẫn có cách tìm được khe hở khác rồi chui vào.
Đường Nhạn Khâu chạy ra sân sau, từ xa đã ngửi thấy một mùi tanh tưởi, hắn nhanh chóng móc ra đồ bảo hộ mang theo trên người, chụp nó vào mũi, chạy tới sân sau. Chỉ thấy Liễu Phong Vũ đang dựa vào bức tường cạnh cửa sổ phòng ngủ Thành Thiên Bích, cách cửa sổ một mét vung đầy dịch tiêu hóa, có mấy con rắn nhúc nhích loanh quanh cạnh dịch tiêu hóa, không dám tiến lên.
Trong nháy mắt, Đường Nhạn Khâu rút thanh dao bên hông ra, chẻ đôi một con rắn lao đến chỗ hắn thành hai nửa. Bởi vì mang theo bội kiếm nên hành động bất tiện, Đường Nhạn Khâu đã đổi vũ khí của mình thành một cây dao rựa Kukri mà Thành Thiên Bích cho hắn. Hắn ba tuổi đã bắt đầu tập võ, phàm là là những vũ khí lạnh gọi ra được tên hắn đều dùng được, Thành Thiên Bích và hắn, một thiện vũ khí nóng, một thiện vũ khí lạnh [116], hai người đều là mẫu đàn ông kiệm lời, nhưng khi nói tới vũ khí lại rất có tiếng nói chung.
[116] Vũ khí nóng – lạnh: Tùy theo tính chất mà vũ khí được chia thành hai loại “nóng” và “lạnh”. Vũ khí nóng gồm các loại súng, lựu đạn, bình xịt hơi cay, roi điện, bom, mìn… Vũ khí lạnh gồm dao lê, mã tấu, kiếm, nhị khúc sắt và một số loại dao có móc đuôi dây.
Liễu Phong Vũ chà xát cánh tay: “Lạnh ghê gớm.” Hắn vung tay phải lên, một ngón tay thon dài trong nháy mắt từ đầu ngón tay bành trướng ra một đóa hoa dày dặn màu đỏ tươi lớn như chiếc quạt hương bồ [117], một con rắn lao về phía hắn va vào cánh hoa, gai dằm màu đen đâm vào thân thể nó, dịch tiêu hóa tiết ra trong nháy mắt đã lột một lớp da của nó xuống.
[117] Quạt hương bồ: Quạt làm bằng lá cây hương bồ, còn gọi là cây cỏ nến.
b25c73b63927351ad8d768099ebbbc33
Đường Nhạn Khâu nói: “Anh có thể ứng phó được ở đây không?”
Liễu Phong Vũ cười nhạo: “Sao không? Mấy con rắn này có là gì.”
Đường Nhạn Khâu gật đầu, định đi xem tình hình Tùng Hạ thế nào trước tiên, sau đó sẽ đi lấy xăng.
Liễu Phong Vũ không nhịn được trêu hắn: “Ái chà, quan tâm tôi quá cơ.”
Bóng lưng Đường Nhạn Khâu hơi cứng đờ, cũng không quay đầu lại.
Liễu Phong Vũ nở một nụ cười nhẹ.
Phía Tùng Hạ vất vả hơn Liễu Phong Vũ một chút, mặc dù ngoài cửa có Đặng Tiêu và A Bố trông coi, nhưng đám rắn này thật là không chỗ nào không chui được, trước sau mười phút mà đã có ba con chui vào trong. Cậu phải cường hóa mình thành dị nhân tiến hóa sức mạnh, bằng không lấy tốc độ phản ứng của cơ thể căn bản không theo kịp sự tấn công của bầy rắn, cậu cầm lấy thanh mã tấu dính máu, lẳng lặng chờ đợi con rắn tiếp theo.
Cầm một thanh đao đối phó với rắn độc là chuyện trước đây cậu có nghĩ thôi cũng không dám, thế nhưng bây giờ, nếu ngay cả tình hình nhỏ nhặt này mà cậu cũng không ứng phó được thì thà đập đầu chết luôn cho nhanh, bất cứ giá nào cậu cũng phải bảo vệ cánh cửa này, không được để cho bất kỳ thứ gì quấy rối Thành Thiên Bích.
Hành lang truyền đến tiếng bước chân, Tùng Hạ có thể nhận ra dao động năng lượng của Đường Nhạn Khâu: “Tiểu Đường?”
“Là tôi.” Đường Nhạn Khâu đi tới, hắn mắt cũng không nhìn, vung dao lên, đóng đinh một con rắn trườn từ chân tường lên trên tường. Hắn rút dao về, nhìn một chút mấy cái xác rắn trên mặt đất: “Tôi lo lắng nên tới xem một chút.”
“A, tôi không sao, số rắn bò vào trong không nhiều lắm, bên phía Liễu ca thế nào rồi?”
“Tạm thời không có vấn đề.”
“Bên ngoài thì sao?”
“Bên ngoài có Đặng Tiêu.”
Tùng Hạ thở dài: “Bây giờ xem như an toàn.”
“Trang Nghiêu đã rắc bột xua thú quanh đây, không biết có thể chống được đến lúc nào. Khi nào cậu ta mới ra?” Đường Nhạn Khâu nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, trong lòng cũng có chút nôn nóng.
Tùng Hạ lắc đầu: “Dựa theo 15 tiếng cậu ấy dự tính thì bây giờ còn nửa tiếng, mong rằng đừng xảy ra biến cố gì.”
Đường Nhạn Khâu trầm giọng nói: “Tôi ra ngoài đây, nếu anh không chịu nổi thì báo cho chúng tôi.”
“Được rồi, cậu mau đi đi.” Thành Thiên Bích không có ở đây, người có thể khiến mọi người yên lòng nhất chính là Đường Nhạn Khâu, Tùng Hạ từ từ thấy thư thái hơn một chút sau tâm trạng căng thẳng, nắm chặt thanh đao, lại một lần nữa tăng cường thị lực và cường hóa cơ bắp, cũng chỉ là một đám rắn chết tiệt mà thôi, cậu nhất định có thể đối phó!
Đường Nhạn Khâu trở về cửa trước, phát hiện bầy rắn không giảm mà lại tăng, một mảnh đen sì tất cả đều là hằng hà những con rắn, nhìn thôi cũng thấy da đầu tê dại. Đặng Tiêu đã bị rắn quấn lấy gần như cả người, cậu điên cuồng vung móng vuốt và đuôi, xé nát số rắn tới gần mình.
A Bố bị rắn cạp nong vàng cắn mấy phát, hành động của chân phải rõ ràng đã chậm lại, sắc mặt Trang Nghiêu cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Đường Nhạn Khâu khiêng một thùng xăng, từ trên trời rót xuống bầy rắn phía dưới, sau đó ném thùng rỗng đi, bắn một mũi tên lửa, cả con đường đều bùng cháy, hàng trăm con rắn bị nướng trong ngọn lửa phừng phừng.
Bên phía Liễu Phong Vũ cũng không còn thảnh thơi như vừa rồi, đóa hoa lan ra cả hai tay hắn, mùi thối tanh tưởi cản trở rất lớn tới sự tấn công của một phần trong bầy rắn, nhưng vẫn có không ít con không sợ chết xông lên. Hắn điên cuồng tiết ra dịch tiêu hóa, dưới chân ngổn ngang xương rắn máu me nhầy nhụa. Hắn thấy từng bầy rắn đang tiến đến đây từ đằng xa, không nhịn được chửi to: “Con mẹ nó Thành Thiên Bích mi nhanh lên một chút! Còn không ra thì bọn này bị rắn xơi hết!”
Tình hình bên phía Tùng Hạ lại càng khó khăn, cậu vốn không phải thành viên chiến đấu, lúc này lại phải kiên trì vung mã tấu chém rắn, cậu đã không để ý tới chuyện có bị rắn cắn hay không nữa, đối mặt với bầy rắn càng ngày càng nhiều, cậu chỉ cần nhìn thấy là vung đao chém liền. Thị lực trạng thái động và thần kinh hay tốc độ phản ứng cơ thể của cậu đều đã được cường hóa, nhanh hơn bầy rắn này rất nhiều, chém rắn như xé vải, nhưng chênh lệch số lượng thì không thể dùng cường hóa để bù đắp được.
Tùng Hạ đột nhiên cảm giác dưới cẳng chân truyền lên một cơn đau, ngay sau đó, cơn đau truyền khắp toàn thân, một chân của cậu lập tức không thể cử động. Tùng Hạ vội vàng dẫn năng lượng đến cẳng chân. Độc tố của rắn cạp nong vàng thuộc độc tố thần kinh, sau khi đi vào thân thể sẽ gây đau. Tùng Hạ đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Cậu không dám kêu, sợ sẽ quấy rầy Thành Thiên Bích, chỉ có thể đưa phần lớn năng lượng trong cơ thể tập trung vào vết thương, hoàn toàn tiêu diệt độc tố trước khi nó kịp khuếch tán, sau đó cơn đau này mới dần giảm bớt.
Một con rắn định chui qua khe cửa Tùng Hạ đang che chắn, Tùng Hạ tức giận ghim một đao xuống, cậu xả toàn bộ cơn đau đến chết đi sống lại này vào đám rắn, điên cuồng vung mã tấu, chém tất cả những con dám tới gần cánh cửa này thành vài khúc.
Không biết những người khác thế nào rồi, ngàn vạn lần đừng để trúng độc…
Đột nhiên, cậu nhìn ra ngoài thấy ánh lửa tận trời, quanh thẩm mĩ viện hình như đang bốc cháy, rắn bò vào trong nhà cũng bớt đi rất nhiều, Tùng Hạ mệt mỏi dựa vào ván cửa thở hổn hển. Để duy trì trạng thái này, cậu hấp thu năng lượng trong một miếng ngọc phù, cảm giác muốn ngất xỉu này mới giảm bớt một chút.
Ngoài cửa, bốn người đang cực khổ chống đỡ, tuy đổ một thùng xăng xuống dưới khiến đàn rắn bị chết cháy không ít, nhưng chẳng bao lâu đã có bầy rắn lớn khác bò theo vách tường hay mái hiên tới chỗ họ, tránh đi con đường chính đã bị đốt trụi. Vị trí của bầy rắn bị phân tán đi không ít, lại càng khó tấn công. Giương mắt nhìn, trên nóc nhà, trên vách tường cầu thang… khắp nơi đều là rắn.
Đường Nhạn Khâu đã phát hiện ra điều hòa trên tầng hai có một lối thông, hắn dứt khoát đốt cả chỗ đó, sau đó vòng quanh khu nhà kiểm tra bất cứ chỗ nào rắn có thể chui vào.
A Bố bị cắn vài cái, thân thể tê dại, mắt thấy sẽ không chống nổi nữa, Trang Nghiêu cắn răng, ép buộc nó nhảy lên nóc một tòa nhà bên cạnh, tạm thời thoát khỏi nơi bầy rắn tập trung.
Liễu Phong Vũ cảm thấy năng lượng sắp bị tiêu hao hết, chỉ có thể cắn răng đau khổ chống đỡ, trong lòng mắng chửi Thành Thiên Bích.
Tình hình đã không thể nguy hiểm hơn, đúng vào lúc này, một con chim giang cánh dài hơn hai mét từ đằng xa bay tới, Đường Nhạn Khâu liếc nhìn hai người ngồi trên con chim to kia, một là A Văn của hội Phụng Lam mà họ đã sớm được gặp, còn người kia là một người đàn ông cùng tuổi tác.
Con chim to kia bay vút trên đầu họ, Đường Nhạn Khâu nheo mắt lại, núp phía dưới Lộ Bá, lặng lẽ giương cung, khi con chim bay đến nóc nhà thẩm mỹ viện, hắn bắn một mũi tên ra, trúng giữa ngực con chim. Con chim kêu quoác một tiếng, cấp tốc rơi xuống.
Hai người cưỡi trên người nó đạp lên xác nó để giảm xóc, đều bình yên vô sự đáp xuống đất, A Văn vừa xuống đất đã đánh tới phía Đặng Tiêu, một người khác hô to: “A Văn cẩn thận, chúng có cung tiễn thủ!” Nói xong cũng chạy ra sân sau, nơi Đường Nhạn Khâu náu mình, tốc độ nhanh như bay.
Đường Nhạn Khâu bay vọt lên giữa không trung, nhanh như chớp giương cung bắn tên, người nọ nhảy lên, tóm được mái hiên, mũi tên nhọn xoẹt qua lưng gã, một chuỗi máu rải xuống nền đất.
Mái hiên đã che khuất thân thể gã ta, Đường Nhạn Khâu vừa định bay xuống thì dưới mái hiên thò ra một họng súng đen ngòm, Đường Nhạn Khâu vội nghiêng người, một chuỗi đạn lướt qua dưới nách hắn, họng súng kia phun lửa, không biết là vũ khí kiểu mới gì, vô cùng lợi hại, viên đạn bắn trúng mấy cái lông chim của hắn, nhưng những chỗ vị đường đạn ma sát lại bốc cháy.
Đường Nhạn Khâu nhịn đau, lấy tay dập lửa.
Người nọ cấp tốc nhảy xuống, họng súng vừa liên tục xả đạn nhằm vào Đường Nhạn Khâu vừa men theo chân tường di chuyển rất nhanh, tốc độ không kém dã thú chút nào. Đường Nhạn Khâu đoán chắc gã là dị nhân tiến hóa tốc độ có trình độ tiến hóa rất cao.
Đường Nhạn Khâu vừa nhanh chóng né tránh trên không trung, vừa đuổi theo người kia.
Di chuyển tốc độ nhanh rất khó nhắm trúng, Đường Nhạn Khâu theo hắn bay vòng quanh thẩm mỹ viện, mũi tên nhọn luôn chỉ vào gã, đợi thời cơ tốt nhất.
Nhanh… lập tức phải đến chỗ Liễu Phong Vũ…
Người nọ chạy qua chỗ rẽ, đột nhiên bị một chất dịch tanh tưởi chặn đường, thân thể hơi chậm lại, Đường Nhạn Khâu bắn một mũi tên ra, mũi tên đã được Tùng Hạ cải tạo không chút chệch hướng bắn thủng trái tim người kia từ sau lưng.
Đường Nhạn Khâu đáp xuống đất, cánh phải đã bị đốt ra một cái lỗ, sắc mặt có chút tái nhợt.
Mặt khác, Đặng Tiêu và A Văn đang giao phong chính diện, A Văn thể hiện năng lực biến dị của gã, dị nhân tiến hóa ngược lớp thú.
Nếu nói thoạt nhìn Đặng Tiêu giống như một con thằn lằn khổng lồ đứng thẳng đi thẳng thì khi A Văn hoàn toàn biến hình lại giống như một con tinh tinh lớn cao hơn ba mét, lông lá bao trùm toàn thân. Lão đại của Lục Vân là Yến Hội Dương cũng giống A Văn, là một dị nhân tiến hóa ngược lớp thú nên mới có thể tập hợp cao thủ ở Lạc Dương chủ trì một bang phái, có thể thấy được dị nhân loại này lợi hại nhường nào.
A Văn âm hiểm cười nói: “Nhãi ranh, tao cho mày nếm thử kết cục của việc ngông nghênh với tao.”
Đặng Tiêu vừa giết mấy trăm con rắn, thể lực đã tiêu hao một ít, nhưng vẫn không tỏ ra yếu thế nắm một con rắn, ném tới phía A Văn, cả người cũng đánh tới: “Kết cục chính là mày sẽ chết!”
Quái vật cao hai, ba mét lao mạnh vào đối thủ, A Văn vung nắm tay to đùng bổ vào gáy Đặng Tiêu, móng vuốt lớn của Đặng Tiêu cũng nhanh như tia chớp chộp đến cổ gã.
Đặng Tiêu cứng cỏi nhận một quyền này, móng vuốt sắc bén cào vào cổ và ngực A Văn, dù đã có bộ lông rất dày tầng tầng bao trùm nhưng gã cũng không thể thoát khỏi sự tấn công từ móng vuốt của Đặng Tiêu.
Khi hai bên tách ra, một người hoa mắt, một kẻ ngực đầy máu.
Đặng Tiêu hét lớn một tiếng, lại một lần nữa xông đến phía A Văn, A Văn có sức bật kinh người, nhảy lên khỏi mặt đất một cái, cách mặt đất đến bốn mét, thân thể to lớn như một trái núi đổ ập xuống đầu Đặng Tiêu.
Đặng Tiêu lộn một cái ngay tại chỗ, tránh thoát sự tấn công của A Văn. Chân A Văn vừa chạm đất, Đặng Tiêu đã dùng một tay chống đất, bật mạnh người dậy, cái đuôi to lớn hung ác quét tới xương đùi A Văn.
A Văn cả kinh, nhảy bật lên lấy đà nhưng vẫn chậm một nhịp, đuôi Đặng Tiêu quét đến xương ngón chân gã, năm ngón chân vang lên tiếng đứt đoạn.
“A——” A Văn đau đớn kêu một tiếng, càng thêm phẫn nộ, điên cuồng lao vào Đặng Tiêu.
Hai con dã thú hung mãnh liều chết đánh cận chiến.
Trang Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, 15 tiếng đã qua, Thành Thiên Bích, sao anh vẫn chưa ra…
Cùng vấn đề như vậy, Tùng Hạ cũng đã hỏi, cậu lo Thành Thiên Bích đã xảy ra chuyện gì.
Bầy rắn đột nhiên rút bớt một chút, cậu có thể tạm dừng để lấy hơi, dán lỗ tai vào ván cửa, cường hóa thính giác đến điểm giới hạn, thậm chí cậu có thể nghe thấy tiếng hít thở của Thành Thiên Bích. Tiếng hít thở kia vô cùng đều đặn, giống như tất cả động tĩnh xảy ra bên ngoài không hề ảnh hưởng đến hắn một chút nào cả.
Tùng Hạ nôn nóng đến độ chẳng biết làm thế nào cho phải, cậu biết bên ngoài có người của hội Phụng Lam đã đến, bởi vì cậu nghe thấy tiếng mắng chửi của Đặng Tiêu. Thứ nhất là rắn, thứ hai là hội Phụng Lam, đợt tấn công thứ ba không biết sẽ đến lúc nào, họ phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Thiên Bích, cậu mau ra một chút…
Trang Nghiêu vừa vui mừng thấy Đặng Tiêu chiếm thế thượng phong, đuôi quét tới đập vỡ xương mặt A Văn, vừa sầu não phát hiện trên trời lại bay tới ba con chim to, phía trên cũng có người ngồi.
Trang Nghiêu cắn răng, hét lớn: “Đường Nhạn Khâu!”
Đường Nhạn Khâu chạy ra từ sân sau.
A Văn đột nhiên nhịn đau nhìn lên trời kêu to: “Cẩn thận cung tiễn thủ!”
Mấy con chim quả nhiên rẽ sang hướng khác trên không trung, bay vút đi.
Đặng Tiêu đẩy A Văn ngã xuống đất, há miệng, lộ ra răng nanh sắc bén, cắn một cái vào cổ A Văn. Nắm đấm to lớn của A Văn điên cuồng đập vào sau lưng và gáy Đặng Tiêu. Đặng Tiêu bị đánh đến nỗi từ lỗ mũi và khóe miệng chảy ra máu tươi, cậu trừng lớn hai mắt, chết cũng không nhả ra, cho đến khi động tác của A Văn từ từ yếu đi.
Đặng Tiêu vừa thở phào nhẹ nhõm lại thấy trên trời rơi xuống một chấm đen. Đường Nhạn Khâu cách chỗ này quá xa, chờ thấy rõ là cái gì thì giương cung đã chẳng kịp, chỉ có thể hét lớn: “Đặng Tiêu! Lựu đạn!”
Đặng Tiêu vận động thân thể như nhũn ra, vội chạy về phía sau. Sóng xung kích của lựu đạn đánh văng cậu xuống đất, dù có da dày thịt béo nhưng cũng bị chấn động đến nỗi hồi lâu vẫn chưa đứng dậy được.
Lại có mấy trái lựu đạn ném xuống từ trên bầu trời.
Đường Nhạn Khâu từ không trung bắn trúng một trái, lựu đạn nổ giữa không trung, nổ đứt cánh một con chim lớn, những người ngồi trên lưng chim cùng nó rơi vào trong khói bụi dày đặc.
Đặng Tiêu hầu như không còn sức đâu để chạy, mắt thấy lựu đạn sẽ rơi xuống sau mình không xa, A Bố nhảy xuống từ trên nóc nhà, dùng miệng ngoạm lấy cậu rồi chạy như bay ra xa.
Hai con chim khác trên bầu trời được che giấu trong khói đặc, thoát được khỏi mũi tên của Đường Nhạn Khâu, bình an rơi xuống đất, người cũng biến mất trong khói mù.
Đường Nhạn Khâu dựa lưng vào tường, một tay nắm cung, một tay cầm tên, chăm chú nhìn sân nhà, Liễu Phong Vũ ở ngay cạnh hắn cách đó không xa, trong lòng bàn tay tập trung một lượng dịch tiêu hóa lớn, đề phòng kẻ địch có thể xuất hiện.
Sau khi tiếng lựu đạn vang lên, toàn bộ thẩm mỹ viện hoàn toàn yên tĩnh.
Có dao động năng lượng ở gần đó…
Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ đồng thời cảm nhận được nhưng khả năng cảm nhận của họ không nhạy cảm như Tùng Hạ, chỉ có thể cảm giác được nó đang ở xung quanh mà thôi.
Liễu Phong Vũ hít một hơi thật sâu, thần kinh căng thẳng quá mức, làn khói đặc trước mắt đang từ từ tan đi. Đột nhiên, sâu trong làn khói xuất hiện một con chó săn to lớn, miệng to như chậu máu, hung ác vồ vào Liễu Phong Vũ.
Không đợi Liễu Phong Vũ phòng ngự, Đường Nhạn Khâu đã nhảy đến chắn trước người hắn, khi đầu chó cách họ không hơn mười cm, mũi tên nhọn chĩa vào miệng con chó săn kia.
Chó săn ầm ầm ngã xuống đất, đau đớn giãy dụa trên mặt đất.
“Cẩn thận!” Liễu Phong Vũ vung mạnh tay lên, một lớp dịch tiêu hóa hắt ra phía sau Đường Nhạn Khâu, một bóng đen chợt lóe, rồi lại trốn vào trong khói đặc.
Liễu Phong Vũ thở hổn hển: “Cái tên Thành Thiên Bích khốn kiếp này… còn không ra nữa thì ông nhảy vào đánh nó luôn.”
Đường Nhạn Khâu trầm giọng nói: “Đừng sợ, dựa vào tường.” Hắn tỉnh táo nhìn khói đặc trước mắt, dự phòng trước các góc độ có khả năng xuất hiện tấn công.
“Ai bảo tôi sợ.” Liễu Phong Vũ nắm chặt dịch tiêu hóa trong lòng bàn tay, hung hăng trừng mắt nhìn phía trước.
Tùng Hạ dán lưng vào cửa, thở mạnh cũng không dám, bởi vì cậu cảm giác được có một dao động năng lượng lớn mạnh đã vào nhà, cậu một tay nắm mã tấu, một tay nắm súng, mặc dù cảm giác được người này không phải là người cậu có thể đối phó, nhưng cậu cũng chỉ có thể kiên trì.
Hành lang vang lên tiếng bước chân, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Sao không dám ra đây?”
Tùng Hạ nhận ra giọng nói này, là người đàn ông trung niên của Phụng Lam mà cậu đã gặp, gọi là Triệu ca.
Tùng Hạ buộc mình bình tĩnh lại: “Tôi không đi ra, anh cũng chẳng vào, không có gì khác nhau.”
Bóng người Triệu ca rẽ vào hàng lang, Tùng Hạ quyết tâm, bóp cò súng.
Cậu chưa từng giết người, nhưng bây giờ cậu phải liều mạng.
Đạn bắn ra, sau đó phát ra âm hưởng như đụng phải tấm thép, Tùng Hạ tập trung nhìn, chỉ thấy Triệu ca đi từng bước một tiến tới phía mình. Từng viên đạn bắn trúng người gã không lệch một viên nhưng gã không hề bị thương!
Chân Tùng Hạ đã mềm nhũn.
Triệu ca cười lạnh: “Thứ này không thể gây tổn thương cho tôi được. Chẳng lẽ dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên của mấy người bị thương? Quả như chúng tôi dự tính, hắn vẫn không lộ diện, chỉ sợ bây giờ mấy người không dùng được sức chiến đấu này rồi.”
Tùng Hạ lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ anh không biết trong nhóm chúng tôi có một người có khả năng chữa thương hay sao, bất cứ ai cũng sẽ không bị thương.”
Triệu ca đã nhìn người vô số, liếc mắt đã nhìn thấu Tùng Hạ đang phô trương thanh thế: “Ồ, vậy vì sao hắn lại không ra?”
Tùng Hạ giữ cây dao găm ở trước ngực, cánh tay khẽ run: “Anh dám lại đây không?”
Triệu ca mắt lộ hung quang: “Trước hết tôi sẽ bắt cậu về, xem cậu có phải người có khả năng đặc biệt hay không!”
Tùng Hạ thấy Triệu ca từ hành lang bên ngoài chạy tới đây, có lẽ không nên gọi đó là chạy, là bắn đến mới đúng. Trong nháy mắt, cẳng chân của Triệu ca trướng lớn gấp đôi, bằng tốc độ kinh người như đạn bắn lao đến trước mặt Tùng Hạ.
Trước mắt Tùng Hạ tối sầm, cảm giác mình chậm.
Giữa ánh chớp chói lòa, Tùng Hạ cảm giác phía sau bỗng sinh ra một dao động năng lượng khổng lồ, đó là năng lượng Mộc vô cùng khổng lồ, khổng lồ hơn rất nhiều sinh vật mang năng lượng mà cậu đã từng biết, như thể một giây tiếp theo là có thể nổ tung căn nhà này vậy. Năng lượng đó lớn đến nỗi khiến trái tim cậu có chút không chịu nổi. Trong nháy mắt, hô hấp bị ngưng trệ, dường như cơ thể bị chấn động vô hình, ngả về phía trước.
Trong mắt Triệu ca toát vẻ khiếp sợ, cơ thể bỗng hơi khựng lại.
Ván cửa phía sau Tùng Hạ rầm một tiếng bị vỡ nát, cậu cảm thấy một nguồn sức mạnh khổng lồ xẹt qua người cậu, Triệu ca còn đang chạy trốn, thân thể gã bị lưỡi dao sắc bén vô hình chém thành hai nửa ở giữa không trung, bởi tác dụng của quán tính nên nửa người trên của Triệu ca còn bay về phía trước mấy mét, rơi xuống bên chân Tùng Hạ.
Tùng Hạ cúi đầu nhìn, trên mặt Triệu ca viết đầy sự không dám tin, mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Tùng Hạ hai chân run rẩy, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Một đôi tay hữu lực từ phía sau lưng ôm lấy cậu, đó là một vòng ôm ấp ấm áp quen thuộc, khiến trái tim đang treo lơ lửng của Tùng Hạ trong nháy mắt rơi xuống.
“Anh không sao chứ?” Vang lên bên tai là giọng nói có chút khàn khàn.
Tùng Hạ bắt được tay Thành Thiên Bích, môi run lên: “Cuối cùng… cuối cùng cậu cũng ra rồi.”
Thành Thiên Bích thật nhanh hôn một cái lên cổ cậu, sau đó nắm tay cậu: “Đi.”
Hai người mau chóng chạy ra ngoài, Tùng Hạ không kịp hỏi Thành Thiên Bích cảm giác thế nào, vừa ra khỏi cửa đã chui vào trong một màn khói đặc.
Thành Thiên Bích vung tay lên, một ngọn gió đột nhiên xuất hiện, thổi tan khói bụi sau vụ nổ đi không ít, một gã dị nhân đang rình chờ đánh lén quá sợ hãi, chạy đến sân sau.
Tùng Hạ liếc nhìn thấy A Bố đang ngồi trên mái nhà, hét lớn: “Trang Nghiêu! Thiên Bích ra rồi!”
Trang Nghiêu hô: “Đường Nhạn Khâu, đưa Tùng Hạ đến đây, A Bố trúng độc không động đậy được.”
Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ chạy tới, hắn xốc Tùng Hạ lên, bay lên mái nhà, Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ dựa lưng vào nhau, đề phòng đánh lén.
Tùng Hạ được thả xuống người A Bố, cậu nắm lấy lông nó: “A Bố, mày bị cắn ở đâu?”
A Bố quay đầu lại, lè lưỡi liếm liếm chân trước bên phải.
Tùng Hạ hấp thu năng lượng của bầy rắn chết xung quanh vào trong cơ thể mình, sau đó chuyển vào trong cơ thể A Bố, chữa thương cho nó. Vài phút sau, độc tố trong cơ thể A Bố được thanh lý sạch sẽ. May rằng đây là độc tố loại thần kinh chứ không phải độc tố máu, bằng không sau khi trúng độc lại còn vận động, độc sẽ lan theo máu ra khắp toàn thân, như vậy cậu cũng không biết sẽ phải tiêu hao bao nhiêu năng lượng mới có thể chữa khỏi cho A Bố.
Trang Nghiêu nói: “Mau lên đây, chúng ta mau đi thôi.”
A Bố nhảy xuống đất, Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ cũng nhảy lên người nó. A Bố chạy như điên, nhanh chóng bỏ lại thẩm mỹ viện đã cháy khét xa xa ở phía sau.
Ở trên lưng A Bố, Trang Nghiêu chỉ huy Tùng Hạ: “Chữa thương cho Đặng Tiêu, vết thương của anh ta khá nặng.”
Tùng Hạ liên tiếp hấp thu năng lượng trong hai miếng ngọc phù, vận chuyển toàn bộ vào trong cơ thể Đặng Tiêu. Đặng Tiêu đã bị thương không nhẹ trong cuộc chiến với A Văn, lại bị sóng xung kích của lựu đạn làm bị thương, tuy vết thương ngoài da không nghiêm trọng nhưng nội tạng đã bị chấn động làm đổ máu, thương thế nghiêm trọng hơn A Bố rất nhiều.
Tùng Hạ an ủi cậu ta: “Tiểu Đặng, cậu đừng lo, nhịn một chút, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu.”
Đặng Tiêu nhếch miệng cười với cậu: “Không sao đâu, vết thương tí tẹo ấy có đáng gì, em ăn một bữa thịt thì tốt rồi.”
Vành mắt Tùng Hạ hơi cay cay, Đặng Tiêu dù lợi hại thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một đứa bé mười bảy mười tám tuổi, cậu xoa đầu Đặng Tiêu: “Đến Bắc Kinh rồi, bọn anh sẽ giúp cậu tìm mẹ.”
Đặng Tiêu cười nhìn cậu, giơ ngón cái lên.
Sau khi năng lượng vô thuộc tính tiến vào trong cơ thể Đặng Tiêu thì chuyển thành năng lượng Thủy, gia tốc sự chữa trị và tái sinh của các tế bào trong cơ thể Đặng Tiêu. Chỉ mấy phút sau, tất cả vết thương đều đã được chữa trị hoàn thành.
Đặng Tiêu tràn trề sức sống nhảy bật lên, nhìn Tùng Hạ với ánh mắt không dám tin nổi: “Tùng ca, anh quá tuyệt vời! Sao anh lại lợi hại như vậy! Em muốn cả đời đi theo anh, như vậy sau này có bị thương cũng không chết được nữa.”
Tùng Hạ cười: “Vết thương quá nặng có thể anh cũng không cứu nổi, cậu nghìn vạn lần đừng coi thường tính mạng.”
Đặng Tiêu gào to một tiếng: “Trời ơi — quá đẹp trai!”
Sau khi xử lý cho Đặng Tiêu, Tùng Hạ lại chữa thương cho Đường Nhạn Khâu. Trang Nghiêu và Liễu Phong Vũ căn bản không bị thương, Thành Thiên Bích lại càng năng lượng dồi dào như sắp tràn cả ra.
Khi mọi người khỏe mạnh sống lại, họ cũng đã ra khỏi thành, đi đến điểm đã hẹn với Yến Hội Dương.
Mọi người đưa ánh mắt tập trung lên người Thành Thiên Bích, đều tò mò nhìn hắn, Trang Nghiêu nói: “Anh nói một chút về mười lăm tiếng đồng hồ và cảm nhận lúc này đi.”
Thành Thiên Bích nắm chặt nắm đấm: “Cảm giác cấp hai…” như thể không tìm được hình dung từ nào cho thích hợp.
Tùng Hạ nghiêm túc: “Thiên Bích, năng lượng của cậu được tăng cường rất nhiều, trạng thái cấp hai thật là làm cho người ta mong đợi.”
Trang Nghiêu hỏi: “Rốt cuộc đã có biến hóa thực chất gì? Thân thể có thay đổi gì không?”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Có.” Hắn vươn một tay, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào ngón tay ấy, chỉ thấy ngón tay thon dài như ánh sáng chiếu xuống mặt nước, đột nhiên nhập nhòe. Ngay sau đó, ngón tay đột nhiên biến mất như bị tan rã, hóa thành một luồng gió.
Mọi người kinh hãi.
Thành Thiên Bích thu tay về, ngón tay hoàn hảo không bị tổn hao gì, hắn nói: “Bây giờ chỉ có thể làm được như vậy, thế nhưng sau này, có lẽ toàn bộ thân thể đều có thể hóa thành gió.”
“Nguyên tố hóa…” Trang Nghiêu lẩm bẩm.
“Nguyên tố hóa?”
Trang Nghiêu gật đầu: “Sau khi đến cấp hai, không ngờ lại có biến hóa đáng sợ như vậy, bây giờ thân thể Thành Thiên Bích có thể hoàn toàn hòa làm một thể với gió. Nói cách khác, anh ta thành nguyên tố gió, hoặc nên nói là nguyên tố Mộc. Hiện tượng này chính là nguyên tố hóa, Thành Thiên Bích biến thành một thể năng lượng thật sự.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Ai lên đến cấp hai cũng có thể nguyên tố hóa ư? Vậy mọi người sẽ biến thành cái gì?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Tôi đoán loại nguyên tố hóa này chỉ biểu hiện trên thân thể dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên mà thôi, tôi không thể tưởng tượng khi chúng ta cũng nguyên tố hóa thì sẽ biến thành thế nào.”
Liễu Phong Vũ thở dài: “Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thật là quá biến thái, phía Bắc Kinh thật sự có tận mấy người như thế sao?”
Trang Nghiêu nói: “Nếu không biến thái thì sao có thể được thờ phụng như thần thánh? Những kẻ được gọi là sức chiến đấu mạnh nhất trong tận thế, chỉ e tiềm năng của những dị nhân sức mạnh thiên nhiên này vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta.”
Đôi mắt Đặng Tiêu tỏa sáng: “Thành ca, cực ngầu luôn, em cũng muốn trở thành gió. Thành ca, sau này anh mang em theo bay với. Đường ca, sau này Đường ca mang em theo bay với, em cũng muốn bay. Tiểu Trang Nghiêu, cậu nói xem anh có thể tiến hóa ngược ra cánh không?”
Trang Nghiêu lườm cậu ta một cái: “Mong muốn xa vời.”
Đặng Tiêu chưa từ bỏ ý định, nói: “Nhưng vẫn còn hi vọng mà, không phải khủng long là bò sát sao, khủng long cũng có con có cánh biết bay mà.”
Trang Nghiêu không buồn đáp lại: “Bây giờ loài chim mặc dù có gene của bò sát lưỡng cư thời viễn cổ, nhưng bộ phận gene kia không biến khủng long thành chim, nguồn gốc của loài chim là Archaeopteryx [118] chứ không phải bò sát hay động vật lưỡng cư, cho nên nếu anh muốn tiến hóa ngược ra gene của loại chim thuộc hệ lưỡng cư bò sát thời Đại Cổ Sinh thì xác suất không chênh với việc trúng xổ số cho lắm. Còn nếu anh muốn có gene của loại chim lưỡng cư bò sát có cánh bay được của thời Đại Cổ Sinh thì xác suất không chênh với việc một giây tiếp theo địa cầu sẽ nổ tung cho lắm.”
[118] Archaeopteryx: Còn gọi là chim thủy tổ, là loài chim sớm nhất và nguyên thủy nhất mà con người biết được cho đến nay. Loài chim này sống vào cuối kỷ Jura, khoảng từ 155 – 150 triệu năm trước đây tại khu vực mà ngày nay là nước Đức. Đây là mô hình Archaeopteryx lithographica được trưng bày tại Viện bảo tàng Đại học Oxford.
Archaeopteryx-model
Đặng Tiêu thất vọng nói: “Muốn bay quá đi.”
Tùng Hạ chỉ vào phía trước: “Đó là chỗ đã hẹn với Yến Hội Dương phải không? Hình như họ đến rồi.” Xa xa trong rừng cây lóe ra ánh lửa.
A Bố chạy về phía đó.
Một người nửa người là chim bay xuyên qua trong rừng cây, hỏi: “Ai đấy?”
Tùng Hạ nói ra ám hiệu của họ.
Người chim nói: “Đi theo tôi.”
Họ được dẫn đến nơi phóng ra ánh lửa, Yến Hội Dương đã đợi sẵn từ lâu, bên cạnh hắn là cô bé Yến Đình đang ngóng trông.
Mọi người tuột xuống từ trên người A Bố, Yến Hội Dương đi tới, vội la lên: “Tôi nghĩ các cậu sẽ không đến được.”
Đặng Tiêu đắc ý: “Làm sao có thể.”
Yến Hội Dương: “Vào rồi hẵng nói.”
Đoàn người theo đuôi hắn đi vào trong một cái lều, Trang Nghiêu một giây cũng không đợi được, vội hỏi thăm: “Tình hình thế nào rồi?” <!-- Web 300x250 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});