Mục lục
Kỷ Cambri Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đợi đến mùa xuân sang năm mọi người đến chơi, chỗ này nhất định sẽ rất đẹp.”

Tùng Hạ thật không đành lòng phá vỡ giây phút mẹ con gặp lại, không, phải nói là không dám mới đúng, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nhịn được nói: “Nữ hoàng đại nhân, dị nhân không thể sinh con…”

“Đừng gọi tôi là nữ hoàng đại nhân, chẳng tự nhiên gì hết, tôi tên là Đặng Tiệp Vân, gọi tôi chị Đặng đi.” Bà chống cằm, liếc nhìn Tùng Hạ: “Tôi biết dị nhân không sinh con được, cho nên đang sầu lắm đây, không phải mấy người đến từ viện khoa học sao, không có cách gì à? Tôi cũng không muốn sống cả đời với bọ ngựa đâu, nhưng nếu không thể giải quyết chuyện này, tôi không thể rời đi.”

Tùng Hạ cười khổ: “Sinh sản là một trong những vấn đề lớn nhất mà viện khoa học đang tập trung tinh lực để giải quyết, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tiến triển mang tính thực chất.”

Đặng Tiệp Vân thở dài: “Vậy không phải khó rồi hay sao.”

Đặng Tiêu nói: “Mẹ, con sẽ không để mẹ sống với bọ ngựa, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách, rất nhiều vấn đề hai năm trước chúng ta cho rằng không thể giải quyết, bây giờ đều đã được giải quyết, vấn đề sinh sản sớm muộn gì cũng sẽ giải quyết được.”

Thành Thiên Bích nói: “Chẳng lẽ không thể thay nữ hoàng khác?”

Đặng Tiệp Vân nói: “Không được, nữ hoàng chỉ có thể do nữ hoàng sinh ra, lúc trước tôi chính là bị bắt làm chất dinh dưỡng cho nữ hoàng bọ ngựa khi nó mang thai, kết quả nó lại dị chủng với tôi, không sinh ra đời sau. Nếu tôi không thể cho chúng một nữ hoàng mới, tôi chỉ có thể sống với chúng đến chết.”

Đặng Tiêu la lên: “Như vậy sao được.”

Tùng Hạ nói: “Tình hình của chị, chúng tôi sẽ báo lại cho viện khoa học, một khi nghiên cứu ra biện pháp giải quyết vấn đề sinh sản, chúng tôi nhất định sẽ báo cho chị đầu tiên. Có điều… tôi có một cách, không biết dùng được hay không?”

Đặng Tiệp Vân cau mày: “Nói.”

“Nếu đưa đến một nữ hoàng mới từ nơi khác thì sao?”

Đặng Tiệp Vân trầm giọng nói: “Vậy nhất định nữ hoàng mới phải giết tôi trong lúc quyết chiến, bằng không gia tộc sẽ không phục nó. Hơn nữa, cậu căn bản không làm rõ vấn đề mấu chốt, không phải tôi không thể rời đi, nếu tôi muốn đi, tôi có thể đi bất cứ lúc nào, nhưng ý thức bản thân của tôi đã hòa làm một thể với ý thức của nữ hoàng bọ ngựa. Cho dù nó không thể điều khiển thân thể này, song bất cứ lúc nào nó cũng ảnh hưởng đến tôi. Gia tộc này là trách nhiệm tôi phải gánh vác, tôi không bỏ xuống được. Trong mắt mọi người, chúng là quái vật dữ tợn trong mắt tôi, chúng là con dân. Nếu tôi không thể hoàn thành nghĩa vụ của nữ hoàng, tôi không thể yên tâm rời đi.”

Đặng Tiêu siết chặt nắm đấm, xem ra vẫn không thể chấp nhận chuyện mẹ mình đã biến thành bọ ngựa, thậm chí còn muốn sinh đời sau cho quần thể bọ ngựa, nhưng cậu không thể ngăn cản, cậu biết khi dị chủng sẽ xảy ra chuyện gì. Sau khi dị chủng, ý thức bản thân đã không hoàn toàn là của mình, Thông Ma và Mục Phi là ví dụ rõ ràng nhất. Mẹ cậu có được quyền khống chế thân thể đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

Đặng Tiệp Vân vỗ vỗ mặt Đặng Tiêu: “Nửa năm, nếu trong vòng nửa năm, mọi người không thể thoát khỏi Thanh Hải, không cần biết có sinh ra được nữ hoàng mới hay không, mẹ cũng sẽ vào đó tìm con. Mẹ chết rồi, mặc cảm tội lỗi vứt bỏ gia tộc cũng không còn nữa, vấn đề cũng coi như được giải quyết.”

“Mẹ…” Nỗi khó chịu trong lòng Đặng Tiêu không có cách nào để hình dung, vất vả lắm mới đoàn tụ với người mẹ thất lạc, song lập tức lại phải chia lìa, thậm chí lần chia lìa này có thể trở thành vĩnh biệt.

“Không nói chuyện này nữa, nói với mẹ trong hai năm qua, thằng nhóc này đã xảy ra những chuyện gì, con biến dị rồi chứ? Là khả năng gì?”

Đặng Tiêu cười gượng: “Mẹ, con lợi hại lắm, con tiến hóa ngược loại bò sát lưỡng cư.”

“Ờ, từng nghe.” Đặng Tiệp Vân đứng lên: “Đi, cho mẹ xem khả năng của con.”

“Dạ?”

Bà một tay túm Đặng Tiêu từ dưới đất lên: “So vài chiêu với mẹ, xem con có khoác lác hay không.” Nói xong bèn đẩy Đặng Tiêu ra khỏi tổ. Bây giờ họ đang ở trên thân cây cao ba mươi mét, Đặng Tiêu vừa rời tổ đã thét to một tiếng rồi ngã xuống, Thành Thiên Bích vội giảm xóc cho cậu, lúc này mới khiến cậu khỏi đập thẳng đầu xuống đất.

Lúc này nữ hoàng đại nhân mới phản ứng lại: “Ờ, phải rồi, con không bay được.” Nói xong vẫy cánh bay xuống.

Mọi người cũng cùng xuống, lúc này trời đã sáng, trên mặt đất có vô số bọ ngựa hoặc đứng hoặc nằm sấp, tất cả đều nhìn họ như hổ rình mồi, nhưng sau khi nhìn thấy Đặng Tiệp Vân, chúng lập tức nhường ra một mảnh đất trống.

Sau khi đáp đất, Đặng Tiệp Vân biến thành bọ ngựa cao gần ba mét, hai cẳng chân lưỡi liềm sắc bén vung trong không khí, nói với Đặng Tiêu: “Mau đến.”

Đặng Tiêu bắp thịt bành trướng, lập tức biến thành người thằn lằn cao hơn ba mét, lực lưỡng mạnh mẽ, cái đuôi vừa thô vừa dài ra sức quật tới quật lui sau lưng, trên gương mặt quái thú phủ đầy làn da nhăn nở nụ cười đắc ý: “Mẹ xem, có phải con ngầu lắm hay không.”

Đặng Tiệp Vân kêu lên: “Khó coi chết đi được!” Lời còn chưa dứt, thân hình bọ ngựa chợt lóe, lao về phía Đặng Tiêu nhanh như như tia chớp. Ai có thị lực kém một chút thì chỉ có thể nhìn thấy cái bóng màu xanh còn sót lại trong không khí của bà. Trong giây lát, bà đã tiến gần Đặng Tiêu, đôi chân sắc bén bổ mạnh vào sau gáy Đặng Tiêu, tốc độ kinh người, góc độ chính xác. Nếu con bọ ngựa nào tấn công họ cũng có tốc độ đáng sợ như vậy thì họ không thể tất cả đều còn sống mà đứng ở đây được!

Hiển nhiên Đặng Tiêu cũng hoảng sợ, vội đổ về phía sau, miễn cưỡng tránh thoát một kích này, cậu vung đuôi theo bản năng, quét vào chân bọ ngựa khổng lồ, nhưng lại đột nhiên nhớ ra đây là mẹ mình, bất đắc dĩ phải ép mình dừng lại.

Đặng Tiệp Vân bật dậy khỏi mặt đất, xoay một vòng trên không trung, động tác như nước chảy mây trôi, linh hoạt nhanh nhẹn, con người không thể làm được, phối hợp với ngoại hình oai phong của bọ ngựa khiến người ta không nhịn được muốn khen đẹp. Khi đáp xuống, bà đánh thẳng đến chỗ Đặng Tiêu, lại một chân đao chém ra.

Đặng Tiêu “wow” một tiếng, tránh trái né phải, bọ ngựa khổng lồ tuy nhìn rất oai phong, nhưng lại rất gầy, Đặng Tiêu không dám đánh bà, sợ không cẩn thận sẽ làm gẫy đôi chân kia.

Cứ tới tới lui lui như vậy vài lần, Đặng Tiệp Vân tuy nhanh ở tốc độ, nhưng có điều cố kỵ, kết quả trường kỳ huấn luyện của Đặng Tiêu cũng được thể hiện, cho nên lưỡi liềm của bà vẫn không thể chạm tới Đặng Tiêu. Bà dừng lại, căm giận: “Chẳng hay ho gì hết.”

Đặng Tiêu cười hì hì: “Mẹ, mẹ đã sớm không đánh lại con rồi, tại con vẫn nhường mẹ đấy thôi.”

“Muốn ăn đòn đấy à?”

“Không dám. Mẹ, mẹ về doanh trại với bọn con đi, doanh trại có nhiều đồ ngon lắm, còn có một vài người bạn của con.”

Đặng Tiệp Vân suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, căn biệt thự kia…”

“Bây giờ chúng tôi sẽ điều đội công trình đến dỡ nhà.”

“Kêu họ tới mau, tôi bố trí xong sẽ đi theo mấy người, đỡ xảy ra sai lầm.”

Tùng Hạ lập tức liên lạc với Trang Nghiêu, khiến nó lập tức điều đội công trình đến.

Thành Thiên Bích nói: “Chúng ta vào trong biệt thự xem đi.”

Mọi người cùng đi vào trong căn biệt thự gỗ kia.

Gần đây vận may của họ có hơi nhiều, không chỉ không phí bất cứ sức lực nào đã có được lời hứa của Thông Ma mà ngay cả quần thể bọ ngựa khiến người ta đau đầu này cũng có kết thúc khiến người ta khá bất ngờ. Nếu không phải nữ hoàng bọ ngựa là mẹ của Đặng Tiêu thì không biết họ sẽ phải phí bao nhiêu sức lực mới có thể dời được nhà đi.

Cũng không biết vận may này có thể cùng họ tiến vào Thanh Hải hay không.



Trong biệt thự mọc đầy cỏ dại, cửa chính đã bị một vài loài thực vật không biết tên bịt kín, chỉ sợ từ hai năm trước đã bỏ hoang đến bây giờ, có điều may là độ hư hao không nghiêm trọng, chỉ là cái sân không tính là nhỏ kia đã không nhìn ra nguyên trạng. Họ chém đứt cỏ dại, đẩy cửa đi vào.

Tuy trong nhà chỗ nào cũng lót một lớp bụi rất dày nhưng từ kết cấu và phụ tùng thì vẫn nhìn ra được thẩm mỹ của căn nhà này, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, không hề lộn xộn như khung cảnh tận thế.

Trên đài để TV có đặt mấy bức ảnh và giấy chứng nhận, Tùng Hạ cầm ảnh lên xem, nụ cười (^ ^) quen thuộc xuất hiện trước mắt mọi người, quả nhiên là ảnh Mục Phi và ba mẹ anh ta, giấy chứng nhận là bằng khen thiết kế anh giành được. Tùng Hạ thở phào: “Không sai, chính là căn biệt thự này.”

Mấy tiếng sau, Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu mang đến mấy chiếc xe công trình, A Bố cũng đi theo ở đằng sau. Đoàn xe trùng trùng điệp điệp lái vào trong quần thể bọ ngựa. Đàn bọ ngựa thì ngẩn ngơ nhìn theo máy móc cỡ lớn và con người, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh xao động, nhưng không có con nào dám tùy tiện lộn xộn. Chúng căng thẳng, công nhân đội công trình lại càng căng thẳng, đám bọ ngựa này giết người dễ như xắt thịt, một đao hai nửa, hành vi bây giờ của họ không khác gì là xâm nhập nào hang hổ.

“A Bố, ở đây!” Đặng Tiêu hét lớn về phía A Bố.

A Bố chạy nhanh tới đây, Đặng Tiêu lập tức nhảy lên, ôm lấy cổ nó: “Mẹ xem nè, đây là bạn con, nó tên là A Bố.”

“Ồ, là mèo con.” Đặng Tiệp Vân cười cười, xoa xoa bộ lông của A Bố.

Xe công trình dừng lại trước mặt họ, Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu nhảy xuống từ trên xe, Trang Nghiêu bước nhanh đến chỗ họ, đánh giá Đặng Tiệp Vân một lượt, khoanh tay nói: “Không thể không nói các anh thật là may mắn.”

Đặng Tiệp Vân xoay người nhìn Trang Nghiêu, vươn tay véo gương mặt mềm mềm của nó: “Tiểu quỷ này là ai, học người lớn nói chuyện à?”

Trang Nghiêu giận dữ, đẩy tay bà ra.

“Mẹ, cậu ta cũng là bạn của con, tên là Trang Nghiêu, tuy còn nhỏ nhưng cậu ta là dị nhân tiến hóa não bộ đấy, thông minh hơn tất cả chúng ta.”

“Dị nhân tiến hóa não bộ? Chính là tài nguyên nghiên cứu tối cao ở viện khoa học Bắc Kinh phải không, khiến đứa trẻ này giải quyết vấn đề sinh sản, mẹ thấy không có hy vọng gì hết.”

“Cũng có người lớn.” Đường Đinh Chi gật đầu với bà: “Vấn đề sinh sản là đại sự hàng đầu của loài người, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Đặng Tiệp Vân nhìn anh: “Hừm, thế còn tạm chấp nhận.”

Trang Nghiêu không đáp lại bà: “Tranh thủ thời gian dỡ nhà đi, chúng ta còn phải chuyển nó đến Đông Bắc, Thông Ma yêu cầu chúng ta nhất định phải tự đến lấy ngọc Con Rối. Sau khi lấy được, chúng ta còn phải vòng về, công tác phá dỡ lại mất thêm ba, bốn ngày nữa.”

Đường Đinh Chi và người phụ trách của đội công trình thương lượng kế hoạch dỡ nhà, họ bắt đầu chuẩn bị công tác phá dỡ. Khi công cuộc phá dỡ bắt đầu, Đặng Tiệp Vân để lại bốn con bọ ngựa hoa phong lan để “trông coi”, dẫn theo hai con và những người khác quay về doanh trại lâm thời.



Đặng Tiêu quấn quít lấy mẹ, hoa chân múa tay kể lại đủ mọi trải nghiệm trong hai năm qua, nhưng hai người đều ăn ý không nhắc đến ba cậu. Họ ăn cơm uống rượu trong doanh trại, chúc mừng họ mất hơn một ngày đã thuận lợi lấy được biệt thự. Phải biết rằng bộ tộc bọ ngựa là thế lực bá đạo hùng mạnh nhất ở Côn Minh, cho dù đưa mắt nhìn khắp Vân Nam thì cũng không có ai dám gây chuyện với đám bọ ngựa này, mà họ lại “Xuất kỳ chế thắng [222]”.

[222] Xuất kỳ chế thắng: Dùng quân lạ, kế lạ để chiến thắng kẻ địch dùng phương pháp thủ đoạn người thường không nghĩ đến đạt được hiệu quả tốt.

Đây chỉ sợ là lần vui mừng cuối cùng của mọi người, tiến vào Thanh Hải rồi thì sinh tử khó nói, bởi vậy họ ra sức chơi đùa.



Đặng Tiệp Vân tính tình nóng nảy phóng khoáng, uống rượu còn lợi hại hơn cả đàn ông, một người uống thắng bao người. Uống thêm phấn chấn, uống quên hết tất cả, cuối cùng uống đến nỗi hai mẹ con ôm nhau òa khóc, khiến Tùng Hạ thấy mũi xon xót.

Cuối cùng họ cũng không biết ngủ thế nào mà hôm sau khi tỉnh dậy thì ai cũng say rượu đau đầu, nhưng tâm trạng lại rất tốt. Ba ngày đợi dỡ nhà là những ngày thoải mái nhất trong vòng mấy tháng gần đây của họ, họ nấu cơm, đánh bài, nói chuyện phiếm, chơi với mèo, quý trọng mỗi phút mỗi giây khi mình còn tự do, nhất là mẹ con Đặng Tiêu càng hận không thể một ngày có 800 tiếng để cho họ thêm một chút thời gian sống bên nhau.

Trong ba ngày này, Thành Thiên Bích từng hỏi Tùng Hạ có muốn về thăm nhà cũ của mình hay không. Tùng Hạ suy nghĩ hồi lâu, nhớ tới căn nhà phủ đầy bụi bặm của Mục Phi, cậu không biết làm sao để gắn ngôi nhà xơ xác đó và căn hộ nhỏ ấm áp mình đã ở bốn năm là một. Tùng Hạ lắc đầu: “Thôi thôi, tôi sợ tức cảnh sinh tình, hơn nữa nghe nói rất nhiều nhà hoang trong thành phố đều bị người lang thang chiếm mất, ngộ nhỡ nhà tôi cũng bị chiếm rồi thì tôi thấy buồn lắm, đợi mọi chuyện chấm dứt rồi nói sau.”

Thành Thiên Bích vỗ vỗ bờ vai cậu: “Bất cứ khi nào anh muốn đi, tôi sẽ đi cùng anh.”

Tùng Hạ mỉm cười nhìn hắn: “Cám ơn.”



Ngày thứ năm họ quay về Côn Minh, rốt cuộc đã đào được móng biệt thự lên, việc tiếp theo tương đối mà nói thì đơn giản hơn một chút, chính là treo nó lên, dùng phi cơ chuyển đến dãy Tiểu Hưng An.

Sau khi mọi chuẩn bị được sắp xếp, họ quyết định phái Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đến dãy Tiểu Hưng An lấy ngọc Con Rối, những người khác thì ở lại Côn Minh chờ họ quay về.

Trước khi đi, Tùng Hạ đưa công cụ phòng thủ đã làm xong cho Ngô Du, Ngô Du cũng đưa ngọc Con Rối cho cậu. Ngô Du giơ giơ miếng ngọc trong tay với Trần thiếu ở phía sau: “Phải nhét vào dưới da anh, không thành vấn đề chứ?”

Trần thiếu rút dao ra, rạch một đường trên cánh tay mình, sau đó nhận lấy miếng ngọc nhét vào lớp da bị rạch, từ đầu đến cuối không một lần cau mày.

Tùng Hạ giúp hắn kích hoạt công cụ phòng thủ, chữa trị vết thương trên cánh tay, Ngô Du nhìn vết thương khép lại, hài lòng cười cười, nói với Tùng Hạ: “Cám ơn.”

Tùng Hạ nói: “Chúng tôi mới nên nói cám ơn.” Cậu vỗ vỗ miếng ngọc Con Rối trong túi áo.

Ngô Du nói: “Thứ này chỉ cần một miếng là đủ rồi, tôi thà lấy nó đổi lấy những thứ quan trọng với tôi.” Nói xong liếc nhìn Trần thiếu một cái sâu xa.

Trần thiếu ngậm điếu thuốc, bỏ đi.

Trang Nghiêu hô: “Xuất phát đi, đi sớm về sớm, dù Mục Phi có giữ lại thế nào, hai anh nhất định phải trở về trong vòng 3 ngày. Ngọc Con Rối nhất định phải giao cho người đáng tin.”

“Yên tâm.” Hai người bước lên phi cơ, tạm thời chia tay mọi người, bay đến dãy Tiểu Hưng An. Theo Tùng Chấn Trung nói thì Lý Đạo Ái đã nhận lệnh đến dãy Tiểu Hưng An tập trung với họ, tiếp ứng ngọc Con Rối.

Mấy tiếng sau, phi cơ đã bay đến dãy Tiểu Hưng An, phía xa, Thông Ma cao vút trong mây nguy nga sừng sững trong rừng, hùng vĩ như trong trí nhớ của họ. Máy bay vận tải bay đến gần Thông Ma, Thông Ma đã nhận được tin tức, từ trong rừng vươn ra mấy trăm nhánh cây tráng kiện cuốn lấy biệt thự, khi họ gỡ dây xích ra khỏi phi cơ, biệt thự cứ như vậy bị nhánh cây của Thông Ma kéo vào trong rừng. Do suy xét đến chuyện khi máy bay hạ xuống, biệt thự sẽ bị đổ vỡ dập nát nên họ chỉ có thể dùng cách này vận chuyển, may mà mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi, biệt thự vững vàng biến mất trong tầm mắt họ.

Phi cơ bay về đáp xuống sân bay, tư lệnh Trương và Tam Nhi đều đến đón họ, Tam Nhi dẫn theo hai con bồ câu biến dị màu xám, chở họ bay vào trong khu rừng của Thông Ma.

Lúc này nhiệt độ ở Đông Bắc đã xuống âm 37, 38 độ, Tùng Hạ dùng năng lượng khiến hai người trở nên ấm áp, nhưng khi bay trên trời cao, gió lạnh vẫn như những lưỡi dao cứa mạnh vào mặt họ. Để phân tán lực chú ý nên Tùng Hạ nói chuyện với Tam Nhi: “Tam Nhi, hơn nửa năm không gặp, hình như cậu cao lên rồi, xem ra cuộc sống không tồi.”

Tam Nhi cười ha ha: “May nhờ mọi người mà hai anh Mục Phi đối tốt với bọn em lắm, thường dùng một vài đồ tốt đổi vật tư với bọn em, bọn em vào rừng săn thú cũng an toàn hơn. Bây giờ mọi người ăn mặc không lo, còn có thể sản xuất những thứ khác, cuộc sống quả thật tốt hơn trước kia nhiều, không thì mùa đông lạnh thế này, bọn em nhất định không qua được.”

Tùng Hạ cũng mừng cho họ: “Thật ra Thông Ma cũng chỉ là một cây thông bình thường, đơn giản là lớn một chút mà thôi, hy vọng đôi bên có thể chung sống hoà bình như vậy mãi mãi.”

Họ càng bay càng lại gần, thân cây với đường kính 2 km của Thông Ma gần ngay trước mắt, gần như chiếm trọn tầm mắt họ. Đột nhiên, từ trong rừng chui ra một bộ rễ thô hơn hông người, nhanh chóng leo lên, chặn đường họ. Đồng thời, phần đỉnh rễ hóa thành mặt người, lơ lửng trên độ cao hơn bốn trăm mét, dùng nét mặt (- -) nói với họ: “Các ngươi chậm quá.”

“A, Tùng Thụ tiên sinh, đã lâu không gặp.”

“Chậm quá, ta đưa các ngươi xuống.” Thông Ma nói xong, cái đầu mang theo rễ cây nhẹ nhàng vươn tới, tựa như quái vật mặt người thân rắn, còn có mái tóc thật dài, thật sự có chút dọa người, nhưng nó căn bản không có tự giác ấy. Thông Ma không nói một lời, dùng rễ cây cuốn lấy họ, khiến bồ câu sợ tới mức đập cánh bay đi.

Tùng Hạ nắm chặt rễ cây quấn quanh lưng mình, run giọng hỏi: “Tùng Thụ tiên sinh, ngài muốn làm gì?”

“Đưa các ngươi xuống.” Lời còn chưa dứt, rễ cây bắt đầu điên cuồng rút về, rơi xuống mặt đất bằng tốc độ cực nhanh, từ độ cao hơn bốn trăm mét chui vào trong khu rừng.

Tùng Hạ kiềm chế để không hét lớn, thế này mẹ nó kích thích quá! Tam Nhi cũng kêu “á á á á”, ngay cả Thành Thiên Bích cũng sắc mặt tái nhợt, song chịu đựng không lên tiếng.

Toàn bộ quá trình rơi xuống chỉ có hơn mười giây, nhưng đối với họ mà nói thì dài như cả thế kỷ. Nỗi sợ vô trọng lực và đau đớn khi bị nhánh cây quất vào da thật là một sự tra tấn. Họ có công cụ phòng thủ bảo vệ, tuy đau nhưng không bị thương, Tam Nhi thì không may mắn như vậy, suýt nữa thì ngất xỉu. Mà nỗi đáng sợ nhất thì càng ngày càng gần, họ sẽ đập người xuống đất.

Tùng Hạ nhắm tịt hai mắt lại, thật ra là không dám nhìn. Xu thế rơi xuống đột nhiên dừng lại, trói buộc trên lưng buông lỏng ra, ba người rơi xuống đất. Tùng Hạ mở mắt, run run hồi lâu không đứng lên được, nếu không phải cậu trẻ trung khỏe mạnh thì tim có thể bị dọa thành bệnh rồi.

Thành Thiên Bích nâng cậu dậy: “Anh không sao chứ?”

Tùng Hạ run giọng nói: “Vẫn… vẫn ổn.”

Giọng nói nhẹ nhàng của Mục Phi từ nơi không xa truyền đến: “Tùng Hạ, Tam Nhi, còn có anh bạn không thích nói chuyện kia nữa!”

Họ quay đầu nhìn lại, Mục Phi mặc bộ áo dài màu trắng bằng bông đang ra sức vẫy tay với họ, Thông Ma mặc quần áo y hệt, mái tóc thật dài thắt bím đứng bên cạnh anh, mặt không chút thay đổi nhìn họ, Lý Đạo Ái và Triệu Tử Tường cũng đã đến từ trước.

Tùng Hạ cười đi qua đó, chào hỏi một lượt.

Tam Nhi vừa đi vừa khóc: “Anh Mục Phi, em suýt thì mạng nhỏ cũng bị dọa mất.”

Mục Phi kinh ngạc hỏi: “Hả? Em làm sao vậy?”

Triệu Tử Tường cười nói: “Xem ra mấy người cũng được ‘đón tiếp đặc biệt’ ha.”

Tam Nhi ấm ức nhìn Thông Ma, phát hiện Thông Ma đang trừng mình, không dám nói nữa.

Mục Phi hưng phấn nói: “Tốt quá, rốt cuộc mọi người đã đến rồi. Tùng Hạ, cám ơn các cậu, thật sự rất cám ơn các cậu, biệt thự của tôi rốt cuộc đã về rồi.”

Thành Thiên Bích nhìn trái nhìn phải: “Biệt thự đâu?”

“Ở trên đó.” Mục Phi chỉ lên đầu.

Họ ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy căn biệt thự kia tại độ cao ước chừng hơn một trăm mét.

“Tôi thương lượng với Tiểu Tùng cải tạo nó thành nhà trên cây, dù sao thì đa số thời gian chúng tôi đều hoạt động trên cây. Tôi đang vẽ bản thiết kế đấy, mấy ngày này lại có việc để bận rộn rồi.” Mục Phi hưng phấn, không khép miệng lại được.

Tùng Hạ cười nói: “Tốt quá. Đúng rồi, những thứ anh gửi chúng tôi nhận được rồi, đều là đồ tốt, tất cả đều chui vào bụng rồi, cám ơn anh.”

“Không có gì, dù sao thì tôi trồng rất nhiều. Mọi người đi theo tôi.” Mục Phi dẫn họ đi một đoạn vòng quanh cây thông khổng lồ, trước mắt xuất hiện một miếng đất trồng rau lớn: “Mọi người xem, đây đều do chúng tôi trồng. Nơi này đất đai phì nhiêu, trồng gì mọc nấy, hai chúng tôi cũng ăn không hết. Gần đây tôi đang thiết kế vườn hoa, mua thật nhiều hạt giống hoa, bây giờ là mùa đông thì khó trồng, đợi đến mùa xuân sang năm mọi người đến chơi, chỗ này nhất định sẽ rất đẹp.” Mục Phi thao thao bất tuyệt giới thiệu đất trồng rau và vườn hoa, Thông Ma đứng bên cạnh im lặng lắng nghe. Xem ra nó cũng đang chậm rãi chấp nhận cách sống của Mục Phi, tựa như Mục Phi chấp nhận chuyện sống quãng đời còn lại trong khu rừng này với nó.

“Đúng rồi, Mục Phi, con mèo kia của hai người đâu?”

Mục Phi vỗ tay, hét lớn: “Nê Nê!”

Từ phía trên cây truyền đến một tiếng mèo kêu, sau đó một con mèo mun cao hơn nửa người thường từ độ cao trăm mét chạy xuống, động tác nhanh nhẹn phi phàm, giống như chạy trên đất bằng, một lát đã nhảy tới trước mặt họ, cọ vào đùi Mục Phi.

Tùng Hạ cười: “Nó cũng biến dị.”

Mục Phi xoa đầu nó: “Đúng vậy, có điều không nhanh, nửa năm cũng chỉ lớn được như vậy mà thôi, kém xa A Bố, xem ra mỗi loài động vật có gene khác nhau. Thật ra tôi hy vọng nó đừng lớn nữa, lớn nữa tôi không bế được.”

Thông Ma hỏi: “Có cách nào khiến nó đừng lớn nữa không?”

Tùng Hạ lắc đầu: “Không, đây là chuyện không thể khống chế.”

Thông Ma nhìn Nê Nê: “Thôi vậy, cũng không thiếu thức ăn cho nó.”

Nê Nê nhào lên ôm hông Thông Ma, ra sức cọ đầu vào ngực nó, Thông Ma nhíu mày: “Loại sinh vật này thật là phiền toái, phiền toái hơn cả ngươi.” Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng nó lại không đẩy Nê Nê ra, cứ để con mèo cọ cọ.

Mục Phi cười: “Nó thế này không phải thích cậu sao.”

Thông Ma hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.



Buổi tối, họ đốt lửa trại ở dưới rễ cây của Thông Ma, Mục Phi thu gom được nguyên một bộ đồ làm bếp, vừa huýt sáo vừa nấu cơm cho họ, còn lấy ra hoa quả mùa đông khó gặp và rượu do tự tay mình ủ chiêu đãi họ. Họ vừa hưởng thụ mỹ thực, vừa quây quanh đống lửa ấm áp dễ chịu nói chuyện phiếm.

Tùng Hạ thuật lại những chuyện họ đã trải qua lần này ở Côn Minh, sinh động như thật, mọi người lắng nghe chăm chú, Mục Phi hâm mộ: “Không ngờ nơi ở của tôi đã biến thành nhà của bọ ngựa, muốn về xem quá.”

Lý Đạo Ái cười nói: “Mọi người thật may mắn, không ngờ cứ như vậy đã giải quyết được chuyện này.”

Tùng Hạ cười to: “Cũng đúng, tôi cũng không dám tin cho lắm.”

Tam Nhi gào to: “Mẹ anh Đặng Tiêu nhất định rất ngầu, wow, bọ ngựa cao hơn ba mét.”

Tùng Hạ cười: “Không chỉ ngầu mà còn rất đẹp, vừa nóng tính vừa đẹp.”

Tam Nhi mê mẩn.



Họ nói chuyện trên trời dưới bể. Sáu người một mèo, trong cái rét căm căm âm ba mươi mấy độ, quây quanh đống lửa, vượt qua một đêm vui vẻ ấm áp.

Sáng sớm hôm sau, Mục Phi biết họ vội vã muốn đi, tâm trạng hơi kém, anh lấy từ trong lòng ra ngọc Con Rối, trân trọng đặt vào tay Tùng Hạ, có chút thất vọng nói: “Tôi thật muốn giữ mọi người ở lại thêm vài ngày.”

Tùng Hạ cầm chặt ngọc Con Rối, chân thành nói: “Mục Phi, cám ơn anh, vì có anh mà đã cứu được tính mạng của rất nhiều người, anh biết rõ ý nghĩa của ngọc Con Rối đối với chúng tôi. Không có anh, chúng tôi không thể dễ dàng có được miếng ngọc này như vậy. Nếu có thể thì chúng tôi cũng muốn ở đây thêm vài ngày, cuộc sống của hai người thật khiến người ta hâm mộ, nhưng chúng tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.”

Mục Phi vỗ vỗ bả vai Tùng Hạ: “Nghe nói Thanh Hải hết sức nguy hiểm, mọi người nhất định phải cẩn thận. Tôi chờ mọi người trở về, mùa xuân sang năm tới tìm tôi, tôi sẽ cho mọi người xem nhà mới và vườn hoa của tôi, nhất định phải tới đó.” Nói xong lời cuối, giọng nói của Mục Phi có hơi nghẹn ngào. Trong thời đại rối ren này, chẳng ai biết chia lìa lúc này có phải chính là vĩnh biệt hay không. Cho dù có luyến tiếc một vài người, một vài chuyện, song cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đi xa. Nỗi đau thương và bất đắc dĩ này khiến người ta không biết làm sao.

Tùng Hạ cười gượng: “Yên tâm, mùa xuân sang năm, chúng tôi nhất định sẽ về tìm anh.”

Mục Phi giang hai tay, ôm chặt Tùng Hạ một cái, Tùng Hạ cũng ra sức vỗ vỗ bờ vai anh.

Thông Ma bĩu môi, tuy biên độ rất nhẹ, nhưng cảm xúc bất mãn rất lớn, chỉ là không lên tiếng mà thôi.



Triệu Tử Tường biến thân, cõng bốn người trên lưng. Tùng Hạ lo lắng hỏi: “Triệu ca, bốn người, anh có chở được không?”

“Khoảng cách không xa, không thành vấn đề.” Nói xong chở bốn người bay lên.

Mục Phi ra sức vẫy tay với họ: “Mùa xuân nhất định phải về nha.”

“Nhất định!”

Triệu Tử Tường bay khỏi khu rừng, bay về hướng sân bay.

Tùng Hạ quay đầu lại, nhìn thấy từ trong rừng vươn ra một bộ rễ tráng kiện, phần đỉnh của rễ cây tách ra làm hai, Thông Ma và Mục Phi lần lượt lơ lửng trên đỉnh rễ, yên lặng nhìn họ rời đi.

Tùng Hạ trong lòng muôn vàn xúc động, cuối cùng xoay đầu đi.

Thành Thiên Bích bắt được tay cậu, dùng giọng nói trầm ổn nói: “Mùa xuân sang năm chúng ta sẽ trở về, đừng lo.”

Tùng Hạ gãi nhẹ vào lòng bàn tay hắn, cười khẽ: “Tôi biết, Thanh Hải có là gì, chúng ta nhất định sẽ mang theo ngọc Con Rối rời khỏi đó.”

Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.

Tùng Hạ nở nụ cười tin tưởng nhìn hắn.



Sau khi bốn người trở về sân bay, hai chiếc phi cơ đang chờ họ và Lý Đạo Ái.

Tùng Hạ lấy từ trong lòng ra hai miếng ngọc Con Rối, đặt vào trong tay Lý Đạo Ái: “Cảnh sát Lý, miếng lớn là của Thông Ma, miếng nhỏ hơn một chút là của Ngô Du cho tôi, sau khi quay về anh phải lập tức giao lại cho giáo sư Tùng, nhất định phải bảo vệ chúng cẩn thận.”

Lý Đạo Ái ung dung nói: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ giao chúng đến tay giáo sư Tùng. Mọi người vạn sự cẩn thận, chúng tôi chờ tin tốt của mọi người ở Bắc Kinh.”

Tùng Hạ cười nói: “Sau này còn gặp lại, sau này còn gặp lại.”



Sau khi tiễn Lý Đạo Ái và Triệu Tử Tường lên trực thăng, họ lại chào tạm biệt Tam Nhi và tư lệnh Trương, sau đó cũng bước lên máy bay vận tải, quay về Côn Minh.

Khi về đến Côn Minh thì trời đã tối, họ quyết định sáng mai sẽ khởi hành đi Thanh Hải.

Đây là đêm cuối cùng của mẹ con Đặng Tiêu, không ai nhẫn tâm quấy rầy họ, ngay cả thứ luôn có sức hấp dẫn cực lớn với Đặng Tiêu là thức ăn hôm nay trong mắt cậu cũng trở nên ủ ê buồn bã. Hai người họ trò chuyện ở một bên, trò chuyện mấy câu rồi hàn huyên cả một đêm.

Trong đêm hôm nay, giống hai mẹ con ly biệt gặp lại, không ai có thể bình yên chìm vào giấc ngủ.

Thành Thiên Bích và Tùng Hạ tay nắm tay, họ ảo tưởng đủ thứ về Thanh Hải, trằn trọc trăn trở, cuối cùng mở mắt nghênh đón tia sáng đầu tiên của ngày mới.

Mọi người ăn sáng xong, bắt đầu thu thập hành trang.

Đặng Tiêu dùng đôi mắt đỏ ửng nhìn mẹ, trong lòng là vô hạn không nỡ.

Đặng Tiệp Vân vỗ vỗ đầu cậu, nức nở: “Được rồi, giống đàn ông chút coi, mau đi đi.”

Tùng Hạ đi qua: “Tiểu Đặng, nữ… chị… chị Đặng.” Cậu lấy từ trong lòng ra một miếng ngọc, nhỏ giọng nói: “Chị Đặng, hai ngày này tôi chế tạo gấp gáp ra một miếng công cụ phòng thủ, con của chị chúng tôi đưa đi, hy vọng thứ này ít nhiều có thể bảo vệ chị.”

Đặng Tiêu hít hít mũi: “Tùng ca, cám ơn anh.”

Đặng Tiệp Vân đã nghe nói qua về thứ này, nhận lấy: “Yên tâm đi đi, tôi có thể tự bảo vệ mình, hy vọng mọi người tiếp tục thay tôi chăm sóc đứa con ngốc nghếch này.”

“Nhất định.” Tùng Hạ kích hoạt công cụ phòng thủ rồi đi, để dành thời gian cuối cùng cho mẹ con họ.



Nửa tiếng sau, mọi chuyện đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Đường Đinh Chi đứng tại chỗ trầm mặc hồi lâu, hít sâu một hơi, cất cao giọng nói: “Xuất phát.”

Mọi người lần lượt bước lên máy bay vận tải, Đặng Tiêu vừa lau nước mắt vừa từ biệt mẹ, siết chặt nắm đấm, đầu không ngoảnh lại, bước lên phi cơ.

Đặng Tiệp Vân rưng rưng đứng tại chỗ, cứ như vậy trơ mắt nhìn phi cơ chậm rãi bay lên, cuối cùng biến mất trong tầm mắt bà.

Đặng Tiêu nức nở một đường, cho đến khi đã gần Thanh Hải thì mới trầm mặc lại.

Tùng Hạ vỗ lưng cậu, an ủi trong thầm lặng. Cuối cùng A Bố cũng học dáng vẻ của Tùng Hạ, dùng bàn chân vỗ lưng Đặng Tiêu, đôi mắt tím long lanh nhìn Đặng Tiêu không chớp mắt, phát ra tiếng kêu rất nhỏ. Nó có thể cảm nhận được cảm xúc của Đặng Tiêu, nhưng không thể dùng lưỡi liếm mặt cậu, điều này làm nó rất ủ rũ.

Giọng nói của Đường Đinh Chi truyền đến từ trong loa: “Thanh Hải đã ở dưới chân chúng ta, chuẩn bị hạ cánh.”

Đặng Tiêu ngẩng đầu, lau mặt, cười khàn khàn: “Em không sao, cho dù Thanh Hải có yêu ma quỷ quái gì, chúng ta nhất định sẽ sống mà đi ra!”

Trên phi cơ này ai cũng giống Đặng Tiêu, có dục vọng cầu sinh mãnh liệt. Họ từng trải qua vô số thử thách dùng máu và nước mắt, là những chiến sĩ dũng cảm nhất. Lúc này, họ dùng tâm trí càng thêm kiên nghị, chào đón Thanh Hải – nơi bắt nguồn của mọi chuyện.

Phi cơ hạ cánh.

Giới thiệu nhân vật:

ĐẶNG TIỆP VÂN

Giới tính: Nữ | Tuổi: 35 tuổi.

Chiều cao: 172cm | Cân nặng: 53kg.

Nghề nghiệp: MC ngoài trời, nhà thám hiểm.

Tính cách: Mạnh mẽ ngang ngược, tính khí nóng nảy, tính cách giống đàn ông, không sợ trời không sợ đất, là một người phụ nữ kiên cường dũng cảm hơn bất kì ai.

Thân phận: Mẹ của Đặng Tiêu.

Năng lực biến dị: Dị chủng bọ ngựa (Nữ hoàng bọ ngựa).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK