Mục lục
Kỷ Cambri Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cuộc Ngô Du đang chơi trò gì? Hắn điên rồi sao?

Trần thiếu hôn mê hai ngày mới tỉnh lại thật. Quả nhiên vừa mở mắt, hắn đã nhìn thấy Ngô Du đang canh trước giường. Giật giật tay chân, hắn cảm thấy năng lượng trong cơ thể tăng cường gấp bội, cảm giác sung mãn thật khiến người ta vui sướng.

Ngô Du khẽ hỏi: “Có thấy khá hơn chút nào không?”

Trần thiếu gật đầu: “Tao ngủ mấy ngày rồi?”

“Hai ngày, lúc thăng cấp, anh hao hết năng lượng.” Ngô Du sờ trán hắn: “Anh làm tôi sợ, may mà giờ thì tỉnh rồi.”

Trần thiếu chớp mắt: “Lúc nào về Trùng Khánh?”

“Anh tỉnh là chúng ta lên đường, anh nhớ nhà à?”

“Tao nhớ ba mẹ.” Quá trình thăng cấp quả nhiên giống như đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, sau khi thành công, hắn bỗng thấy thật nhớ người thân của mình.

Ngô Du cười: “Không thành vấn đề, khi về thì vừa đúng lúc sinh nhật bác gái, quà mừng tôi cũng đã giúp anh chọn xong rồi.”

“Ờ.”

Ngô Du dùng ngón tay vuốt nhẹ qua má hắn: “Tôi đã nhận lời đi Thanh Hải tìm ngọc Con Rối với họ.”

Trần thiếu nhìn hắn: “Mày nhận lời thật?”

“Đương nhiên, chỉ cần tiến hóa không ngừng thế này, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đột phá cấp ba, cấp bốn. Nếu tôi nuốt lời, lần sau biết lấy lý do gì nhờ họ hỗ trợ, cho nên tôi nhất định phải đi Thanh Hải.” Ngô Du dừng lại một chút: “Tôi còn muốn đưa anh đi cùng.”

Trần thiếu hừ lạnh một tiếng.

Ngô Du cười nói: “Một nơi nguy hiểm như vậy, tôi vốn không muốn cho anh đi, thế nhưng nếu để mình anh ở lại Trùng Khánh thì tôi lại không yên tâm. Anh cũng không phải người yên phận, ngộ nhỡ nhân lúc tôi không có nhà mà làm loạn thì sao. Hơn nữa, nghe nói Thanh Hải có đi không có về, nếu tôi chết ở đó, cũng hy vọng đến lúc đó có thể ở cạnh anh.”

Trần thiếu thở dài: “Tùy mày.”

Ngô Du xán đến hôn cái chóc vào môi hắn: “Anh tỉnh lại là tốt rồi.”

Trần thiếu giật mình, trong lúc lơ đãng hắn nhìn thấy ánh mắt Ngô Du, trong đôi mắt kia chứa chan thâm tình và lo âu, không hề giống giả vờ. Gã đàn ông này rất khó đoán, lúc thì giống bạo quân biến thái, khi thì lại dịu dàng săn sóc, Trần thiếu đã không thể phân biệt được rõ bên nào mới là hắn thật sự nữa. Hoặc là nói, đây đều là Ngô Du. Hắn thật sự không rõ rốt cuộc vì sao Ngô Du lại thích hắn, nếu… nếu Ngô Du nói thật. Nhưng hắn cũng không thể hỏi được, câu hỏi này quá mờ ám, dù cho việc ngượng ngùng gì hai người đều đã làm qua, nhưng giữa họ căn bản không nên đề cập đến tình cảm, dù nói thôi cũng không nên. Bởi vì ngay từ đầu, quan hệ giữa họ chính là một ván cờ giữa chinh phục và bị chinh phục.

Ngô Du tự mình mặc cho Trần thiếu áo khoác thật dày. Họ ngồi trên lưng đại bàng, quay trở về Trùng Khánh.

Hai ngày sau là sinh nhật mẹ Trần thiếu. Từ ám ảnh để lại hôm sinh nhật Trần Thanh Nham lần trước, Trần thiếu cũng không cảm thấy quá vui mừng cho lắm. Thật ra hắn chỉ muốn im lặng trò chuyện ăn cơm với cha mẹ, nhưng Ngô Du lại thật biết nể mặt hắn, loan tin sinh nhật của Trần phu nhân ra khắp Trùng Khánh, muốn toàn bộ dân chúng cùng nhau chúc mừng sinh nhật bà. Nếu Ngô Du là hoàng đế ở Trùng Khánh thì chuyện hắn làm lúc này gần như tương đương với tổ chức lễ mừng thọ cho Hoàng thái hậu. Tuy không cảm kích, nhưng Trần thiếu biết Ngô Du làm vậy là vì mình, để người dân Trùng Khánh biết Trần thiếu không thất thế mà đã trở thành phụ tá đắc lực của Ngô Du. Đương nhiên, người dân có khuynh hướng tin vào lời đồn hắn và Ngô Du là một cặp hơn. Tóm lại, dưới sự hô hào của Ngô Du, ngày sinh nhật Trần phu nhân đã hoàn toàn biến thành một ngày hội.

Ngày đó, Ngô Du không mời người ngoài tham gia tiệc mừng, nhưng hắn sai người phát lương thực cho dân chúng toàn thành, khiến ai cũng khắc sâu ngày này. Ân cần đối đãi với mẹ của người khác như thế, có thể nào không khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Hôm đó, Trần thiếu cố ý mặc bộ vest Ngô Du tìm người cắt may theo dáng hắn, trông hết sức oai hùng bất phàm, Ngô Du cũng tây trang giày da, tác phong nhanh nhẹn. Hai người đứng cạnh nhau trông xứng đôi đến thần kỳ.

Lúc Trần thiếu đứng thắt caravat trước tấm gương toàn thân, Ngô Du đi tới, từ đằng sau ôm lấy hắn, đôi mắt sâu thẳm đối diện với ánh mắt Trần thiếu trong gương: “Bảo bối, hôm nay anh đẹp trai quá.”

Trần thiếu nhìn đồng hồ: “Phải đi rồi.”

“Ừm… sớm biết vậy thì kéo dài thời gian ra một chút. Anh mặc bộ quần áo này rất đẹp, nhưng tôi chỉ muốn lột nó xuống.” Ngô Du nghiêng đầu, hôn cổ Trần thiếu.

Trần thiếu có chút xấu hổ: “Cổ tao, đừng có để lại…”

Ngô Du khẽ cười hỏi: “Để lại cái gì?”

“Để… để lại dấu.” Tuy ba mẹ đã biết quan hệ của họ, nhưng hắn vẫn không đến mức không biết xấu hổ như vậy.

Ngô Du cúi đầu cười: “Được rồi, thế nhưng buổi tối lúc về, tôi muốn để lại rất nhiều, rất nhiều dấu vết trên người anh.”

Dù cho bình thường Ngô Du hay nói những lời buồn nôn này, nhưng trước sau Trần thiếu vẫn không thể làm quen được với nó. Nhìn họ trong gương, rõ ràng là hai người đàn ông lại đang thân mật ôm nhau. Hắn không thể chịu được cảnh bị người ta đối đãi như phụ nữ.

Dưới sự hộ tống của thuộc hạ, hai người đi tới chỗ ở của vợ chồng Trần Thanh Nham. Một loạt hành động mừng sinh nhật Ngô Du dành cho Trần phu nhân thật sự khiến họ nở mày nở mặt, lúc thấy hắn, sắc mặt vợ chồng Trần Thanh Nham cũng hòa hoãn đi nhiều. Dù vậy nhưng khi nhìn thấy bàn tay Ngô Du cố ý đặt trên thắt lưng con trai mình, họ vẫn cảm thấy rất mất tự nhiên.

Ngô Du đuổi hết thuộc hạ ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại có bốn người họ. IQ và EQ của Ngô Du đều cực cao, lúc dâng quà mừng còn nói không ít những lời êm tai dỗ dành vợ chồng Trần Thanh Nham đến ngượng cả mặt. Qua nửa năm, họ đã biết mình chẳng còn đường đảo chính, hiện nay ăn, mặc, ở, đi lại… thậm chí cả tính mạng con trai mình đều nằm trong tay Ngô Du, họ cũng không còn trẻ trung khỏe mạnh như Trần thiếu, trong lòng đã tiếp nhận sự thật, thậm chí còn vụng trộm cảm thấy nếu Ngô Du thật lòng thích con trai mình thì cũng coi như là chuyện tốt, ít nhất xem như trong cái rủi có cái may.

Ngô Du xoa xoa khóe miệng, cười nhã nhặn: “Bác trai, bác gái, thức ăn hôm nay có vừa miệng không ạ?”

Vợ chồng Trần Thanh Nham nghe đến đây là biết đây là lời mào đầu, tất cả đặt đũa xuống, ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe.

Ngô Du liếc nhìn Trần thiếu, cơ thể Trần thiếu khựng lại, nghiêng mắt nhìn hắn, hàm chứa ý cảnh cáo. Trực giác cho hắn biết Ngô Du sắp nói những lời hắn không muốn nghe, đáng tiếc hắn không thể ngăn cản Ngô Du.

Ngô Du ho nhẹ một tiếng, đứng lên: “Bác trai, bác gái, hôm nay hai người đều ở đây, cháu có chuyện muốn nói.”

Trái tim Trần thiếu căng thẳng đập lên thình thịch, không biết Ngô Du lại muốn làm gì.

Ngô Du mỉm cười nhìn Trần thiếu: “Cháu và Trần thiếu ở bên nhau cũng đã hơn nửa năm, tuy lúc đầu không được tốt đẹp, thế nhưng trải qua thời gian chung sống, chúng cháu càng ngày càng tâm đầu ý hợp.”

Trần thiếu ngẩng đầu lên trừng hắn, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người.

Ngô Du đặt một bàn tay lên vai hắn, cười: “Bác trai, bác gái, sang năm cháu và Trần thiếu muốn tạm thời rời khỏi Trùng Khánh, phối hợp với dị nhân Bắc Kinh chấp hành nhiệm vụ tối cao. Nhiệm vụ đó rất nguy hiểm, cháu không biết có thể đưa anh ấy trở về hay không, nhưng cháu cam đoan chỉ cần còn sống, cháu nhất định sẽ bảo vệ Trần thiếu chu toàn. Trước khi lên đường, cháu muốn xin hai bác chính thức phó thác con trai mình lại cho cháu.” Hắn lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhung nhỏ, mở ra rồi đặt lên bàn, trong hộp có hai chiếc nhẫn nam bằng bạch kim khảm kim cương vụn, lóe ra ánh sáng xa hoa dưới ánh đèn chiếu rọi.

Trần Thanh Nham và phu nhân xấu hổ vô cùng, nhất thời không biết làm sao, nhưng nét mặt của họ không thể so với gương mặt đột nhiên biến sắc của Trần thiếu. Tất nhiên là họ nhìn ra con trai mình căn bản là không tình nguyện, nhưng dáng vẻ si tình chân thành của Ngô Du, nói phét trước mặt đương sự mà mặt không đổi sắc, họ quả thật là nói không thành lời.

Trần thiếu siết chặt nắm đấm, trầm giọng: “Ngô Du…”

Ngô Du nhẹ nhàng nhéo nhéo bả vai Trần thiếu, hắn dùng sức không lớn nhưng lại hàm chứa một luồng khí lạnh. Trần thiếu trong lòng chấn động, bình tĩnh một chút, nghiến răng nhịn xuống.

Ngô Du lấy nhẫn ra, quỳ một gối xuống trước mặt Trần thiếu, dịu dàng nói: “Tôi biết trong thời buổi này, hứa hẹn là thứ vô giá trị, thế nhưng tôi thề, Ngô Du này đã nói là làm, tôi sẽ vĩnh viễn bảo vệ anh và cha mẹ anh.” Hắn kéo tay Trần thiếu, dịu dàng mà không cho từ chối, đẩy mạnh chiếc nhẫn kia vào ngón áp út của Trần thiếu.

Vợ chồng Trần Thanh Nham không dám thở mạnh. Điều họ sợ nhất chính là tính tình nóng nảy không thể kiềm chế của Trần thiếu, nếu làm Ngô Du xấu hổ lúc này, sau đó kẻ chịu tội vẫn chính là hắn. May mắn là hơn nửa năm qua Trần thiếu cũng đã được rèn luyện nhiều, cho dù tái xanh cả mặt nhưng hắn vẫn không nổi khùng.

Nhìn chiếc nhẫn bé nhỏ len vào ngón tay mình, hắn cảm thấy đó là một bộ gông xiềng khiến hắn ngạt thở, như thể còn nặng hơn bộ gông sắt 30 kg lúc đầu trên tay chân hắn.

Rốt cuộc Ngô Du đang chơi trò gì? Hắn điên rồi sao? Trước mặt cha mẹ mình… sau đó hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ để cả Trùng Khánh biết hắn đã cầu hôn mình? Quả thật là chuyện nực cười nhất thế gian này!

Ngô Du tự đeo nhẫn cho mình, nắm chặt tay Trần thiếu, dáng vẻ ngọt ngào sâu nặng. Hắn ngồi xuống, cười tủm tỉm nói với vợ chồng Trần Thanh Nham: “Cháu nghĩ, nếu chúng cháu có thể trở về từ Thanh Hải thì sẽ cử hành một hôn lễ linh đình.”

Trần thiếu lập tức siết chặt tay Ngô Du, dùng sức rất mạnh khiến Ngô Du cảm thấy xương ngón tay mình cũng bị bẻ gãy. Hắn dùng ngón út nhẹ nhàng cạ cạ vào mu bàn tay Trần thiếu gọi là trấn an, nhưng Trần thiếu chỉ muốn giết người.

Trần Thanh Nham là người đầu tiên phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, lắp bắp: “Chuyện này, chuyện này… chuyện này không phải quá kinh thế hãi tục hay sao.”

Ngô Du cười nói: “Cháu nghĩ rằng thế giới bây giờ đã đủ đáng sợ rồi, có xảy ra chuyện gì nữa cũng không tính là kỳ quái.”

Trần phu nhân nói: “Thế nhưng hai người đàn ông… kết, kết hôn… chuyện này…”

“Sao vậy, bác gái còn hy vọng Trần thiếu kết hôn với phụ nữ sao?” Mặc dù đang cười nhưng ánh mắt và khẩu khí của Ngô Du mang theo giá băng khiến Trần phu nhân âm thầm run sợ.

“Không phải, chỉ là…”

“Bác gái, đừng nói đến chuyện dù có kết hôn với phụ nữ cũng không thể cho bác ôm cháu, sao cháu có thể để Trần thiếu ở bên người khác chứ. Sớm muộn gì cũng có ngày cả Trùng Khánh này sẽ biết Trần thiếu là người của Ngô Du, hay là, chi bằng ngày mai sẽ…”

“Không được!” Trần thiếu quát khẽ: “Mày… nếu mày công khai chuyện này…”

Ngô Du quay đầu nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười: “Nếu tôi công khai chuyện này, anh sẽ làm gì.”

Trần thiếu trừng hắn, ánh mắt hơi đỏ lên, dáng vẻ khuất nhục nhưng không thể làm gì thật là vô cùng mê người Ngô Du cảm thấy bụng dưới căng lại, nhưng cũng có chút không đành lòng. Người đàn ông cao ngạo này, nếu mình thật sự làm vậy thì hắn nhất định sẽ rất đau khổ, tuy dáng vẻ đau khổ của hắn nhất định sẽ càng đẹp mắt, càng hợp khẩu vị, nhưng… mình vẫn sẽ đau lòng… Ngô Du cười cười, dịu dàng: “Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, sẽ không làm đâu, xem anh cuống cả lên kìa.”

Trần thiếu thở phào một hơi, Ngô Du tuy rằng biến thái nhưng sẽ không lừa hắn.

“Có điều…” Ánh mắt Ngô Du rơi xuống vợ chồng Trần Thanh Nham: “Cháu hy vọng ít nhất có thể nhận được lời tán thành của hai bác hôm nay.”

Sắc mặt vợ chồng Trần Thanh Nham đanh lại, để con trai mình làm vợ người khác, họ thật là muôn lời khó nói, đều không biết nên phản ứng gì cho được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK