Khi họ ăn cơm, mấy người chăn ngỗng trốn trong góc nhà hiếu kỳ quan sát họ, cũng ngóng trông nhìn chằm chằm nồi cơm của họ. Chờ họ ăn xong, đang xoa bụng, sưởi ấm nghỉ ngơi, ông lão tiến lại gần, ngồi xổm bên cạnh họ, chỉ vào nồi canh: “Các vị anh hùng, nếu mọi người không ăn, không biết chúng tôi có thể…”
Thành Thiên Bích nói: “Được, trả lời mấy câu hỏi của chúng tôi trước.”
“Không phải cháu tôi trả lời hết rồi hay sao? Trẻ con hay nói linh tinh, nó nói nó thấy Minh chủ đó chắc cũng là giả, mọi người đừng tin là thật.”
“Không phải hỏi chuyện đó, hỏi chuyện khác.”
“Ồ, mời nói.”
“Các ông ở đây chỉ để chăn ngỗng?”
“Thật ra là để trông tường, ngỗng cũng để trông tường.”
“Nói rõ lai lịch của bức tường đó.”
“Bức tường Quang Minh này do Minh chủ tạo ra, không biết ngài lấy từ đâu ra mấy trăm tấn thuốc nổ, nổ một vòng tròn trong nội thành, sau đó tập trung một đám công nhân, sử dụng máy móc cỡ lớn chồng đá lên nhau, chỗ nào không có cần cẩu thì dùng sức người. Diện tích bên trong bờ tường có đường kính ước chừng 3 km, chu vi chừng mười sáu, mười bảy ngàn mét. Cứ như vậy phát động toàn bộ dân cư còn sống, vừa phá vừa xây mất hơn nửa năm, chết rất nhiều người mới dựng nên bức tường này. Dựng tường ai cũng đói khát, song không ai kêu ca phàn nàn, chỉ khi dựng nên bức tường này, chúng tôi mới thả lỏng được. Nơi thấp nhất ở tường Quang Minh cũng cao 4 mét, sau khi dựng lên đã chặn được rất nhiều súc sinh biến dị, từ đó về sau chúng tôi mới có những ngày hơi chút yên ổn. Tuy thỉnh thoảng vẫn có súc sinh biến dị xuất hiện, nhưng ít hơn trước kia ít nhất 70 – 80%, con nào xuất hiện bên trong tường sẽ bị dị nhân làm thịt. Nếu không có bức tường này, chúng tôi sẽ mãi bị đám súc sinh trong rừng xâm lược, cho nên bức tường này rất quan trọng, Minh chủ phải sắp xếp người trông coi từng nơi. Có nơi dùng người trông, có người dùng chó trông, dùng gì trông tường cũng có hết. Chúng tôi vốn nuôi ngỗng lấy thịt ăn ở gần đây, lúc ấy trong tay còn hơn chục con ngỗng, hồi đầu ăn mấy con, sau này phát hiện chúng càng ngày càng lớn thì không dám ăn nữa, chúng còn có thể giúp chúng tôi vài chuyện nên không giết nữa, không ngờ sau này chúng lại trở thành bảo vệ trông tường. Đám ngỗng này hung dữ lắm, chúng tôi canh gác ở đây lâu như vậy rồi, mọi người là những người đầu tiên trèo tường vào được chỗ chúng tôi đấy.”
“Vậy các ông ăn gì? Minh chủ phát lương thực?”
“Chúng tôi tự mình săn thú trồng rau, đừng thấy trong tường không lớn, cũng có mấy vạn người đấy, muốn phát lương cũng chẳng phát được đến đây. Hễ là thú vật không bị biến dị thì chúng tôi đều ăn, kể cả ăn cỏ dại cũng gắng gượng sống tiếp được.”
“Được, câu hỏi tiếp theo.” Thành Thiên Bích chỉ vào một đoạn tơ nhện trong suốt trên quần mình: “Ông biết đây là gì không?”
Ông già lắc đầu, thật ra ông ta đã sớm tò mò sao trên người ai nấy cũng bị dính những đoạn gì gì đó như thế này, hẳn là thứ ở bên ngoài, họ chưa từng nhìn thấy, nhưng không dám tùy tiện hỏi thăm.
Thành Thiên Bích nói: “Đây là tơ nhện chúng tôi dính phải khi đi qua khu rừng sương mù.”
Ông lão biến sắc: “Đây… đây là tơ nhện?” Không nhịn được giơ tay muốn sờ thử, nhưng lại không dám.
“Đừng chạm, dính vào thì không gỡ được.”
Ông lão rụt tay về: “Tôi… tôi thấy mọi người thật sự rất lợi hại, nghe nói đám nhện này vô cùng đáng sợ, tơ nhện vừa thô vừa dính, ai bị dính tơ thì chỉ có thể chờ chết, không chết đói thì cũng chết do bị nhện ăn, trừ phi đứt tay đứt chân, không thì căn bản không thoát được. Mọi người bị dính tơ nhện mà vẫn có thể trốn được.”
“Ông có từng nghe có cách gì có thể giải quyết tơ nhện không?”
Ông lão lắc đầu: “Chúng tôi không phải phiền não về vấn đề này, tôi chưa từng thấy ai sống mà thoát được khỏi khu rừng đó…”
“Ông ơi, có đó.” Thằng bé vừa cầm kẹo que của Trang Nghiêu xán tới: “Có mà ông ơi, ‘Spider-Man’ kia đó.”
“‘Spider-Man’ gì, đừng có cả ngày đọc ba cái sách lăng nhăng.”
Thằng bé vội la lên: “Mọi người gọi vậy mà, không phải người đó là dị chủng nhện sao ông? Không phải ông ấy đi ra từ trong rừng ạ.”
Ông lão suy nghĩ, nói: “Quả thật có người như vậy, bị nhện dị chủng, có điều gã ta không sống ở Tây Ninh, có thể không sống cả ở thành Quang Minh. Gã hành tung bất định, vừa không phải người của thành Quang Minh, vừa không phải người phía Tây, nghe nói còn dám ra vào Golmud. Đó là nơi chỉ có Minh chủ đại nhân dám đi, dù sao cũng là người trong truyền thuyết, nói cũng vô dụng.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Các ông biết gì về Golmud?”
Nét mặt ông lão hiện vẻ sợ hãi: “Chỗ đó chính là địa ngục, đã không còn người sống, nghe nói một con chuột thôi cũng lớn hơn con mèo của mọi người, hay cả cỏ dại cũng ăn thịt người, nhưng không biết vì sao mà Người Nhện, Minh chủ, Huyền chủ và một vài dị nhân lợi hại khác thường xuyên đến Golmud, không biết để làm gì.”
Tùng Hạ thấy tim căng lại, cậu có cảm giác họ đã càng ngày càng tiến lại gần bí ẩn có chút rắc rối phức tạp này, nếu họ có thể trao đổi một vài tin tức với Minh chủ thì nhất định có thể tháo bỏ rất nhiều bí ẩn.
Trang Nghiêu nói: “Vậy ông có biết chúng tôi có thể lấy được một ít chất hóa học hay dược phẩm ở đâu không?”
Ông lão suy nghĩ: “Khu trung tâm có bệnh viện, nhưng những thứ hữu dụng đều bị mang đi, còn lại đa phần đã quá hạn, mọi người muốn chữa bệnh gì?”
“Không chữa bệnh, tôi cần vài thứ để điều phối dung môi, hòa tan tơ nhện.” Trang Nghiêu xé một tờ giấy từ sổ tay: “Thành phần chủ yếu của tơ nhện là chất xơ và protein, không khó đối phó, ông có thể giúp chúng tôi tìm được những thứ ghi trên giấy hay không? Sau khi xong chuyện chúng tôi sẽ cho các ông rất nhiều thứ tốt.”
Ông lão nhìn nhìn: “Có vài thứ có thể mua được…” rồi do dự nhìn mọi người.
“Sao? Ông còn lo chúng tôi là gián điệp phía Tây phái đến?”
Ông lão xua tay: “Mọi người bất ngờ đến nhiều người như vậy, sao có thể là gián điệp, Minh chủ cũng nói chỉ cần không phải gián điệp phía Tây phái đến, hễ có người ngoài đến thì cần thu nhận, nhưng dù sao chúng tôi cũng chỉ là đám giữ tường, mọi người có nhiều người như vậy không thể ở mãi trong nhà chúng tôi được, sớm muộn gì cũng bị người khác phát hiện, tôi không biết rốt cuộc mọi người có mục đích gì, nếu có ai hỏi…”
Thành Thiên Bích chặn lời: “Cho dù chúng tôi có mục đích gì, cho dù bất cứ ai hỏi thì chúng tôi cũng không liên quan đến ông, cũng không ở lại đây luôn, được rồi chứ?”
Ông lão vội gật đầu: “Được, được, ngày mai tôi sẽ đi mua, mọi người cho tôi chút thịt với rau dưa, một buổi là tôi có thể mang về.”
“Được, vậy sáng mai ông hãy đi luôn.”
Sau khi dặn dò vài chuyện, Trang Nghiêu đuổi ông lão với người nhà ông ta đi, đa số đều đã mệt mỏi một ngày, cũng chia nhau ngủ ở các phòng đã được chuẩn bị, phòng khách để dành cho thủ lĩnh của các tổ chức dị nhân họp chuyện.
…
Đường Đinh Chi nói: “Bây giờ cơ bản có thể xác định Minh chủ chắc hẳn chính là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Ánh sáng, không biết người đó hiện đang ở đâu. Chúng ta lập tức gặp mặt hay tìm hiểu tình hình rồi hẵng nói?”
Thẩm Trường Trạch nói: “Chúng ta có nhiều người như vậy, cũng không thể giấu được, chi bằng trực tiếp đi tìm người.”
Trang Nghiêu nói: “Tôi biết anh rất muốn được gặp dị nhân dẫn xuất của mình, nhưng anh không thể sốt ruột. Bây giờ ngọc Con Rối nhất định là thứ đôi bên đều dựa vào, chúng ta tiến đến nhiều người như vậy, hắn ta nhất định sẽ sinh nghi, trước khi liên lạc rõ ràng thì rất dễ có xung đột. Tôi nghĩ, chúng ta vẫn nên tìm nơi đóng quân trong nội thành, hiểu thêm về tình hình nơi này. Không đến vài ngày, Minh chủ sẽ biết đến sự tồn tại của chúng ta, hắn nhất định sẽ muốn gặp chúng ta, đến lúc đó lại phái mấy người đi nói chuyện là được.”
Đường Đinh Chi gật đầu: “Tôi đồng ý.”
Đường Đinh Chi là tổng chỉ huy hành trình Thanh Hải lần này, anh đã lên tiếng thì những người khác không còn ý kiến. Anh nói: “Chúng ta còn quá ít hiểu biết về Thanh Hải, nếu thuận lợi thì ngày mai giải quyết đống tơ nhện trước, sau đó chúng ta đổi chỗ ở, mọi người đều đi loanh quanh bên ngoài, hỏi thăm tình hình ở đây nhiều một chút, nhưng chú ý đừng có bất cứ xung đột nào với dân bản xứ.”
Mọi người gật đầu.
Buổi tối khi ngủ, sáu người nhóm Tùng Hạ chen nhau trong một phòng, trong phòng có một bếp lò, bọn sợ ngộ độc khí CO nên đổi nhiên liệu trong lò thành năng nguyên thể rắn kiểu mới, hơn hai mươi phút sau trong phòng trở nên ấm áp, lúc này họ mới cởi áo khoác. Đa số tơ nhện đều dính trên quần áo, cũng có trên tóc và cổ, nhưng sau khi cởi quần áo, chung quy thì có thể ngủ được một giấc.
Một chiếc giường đơn để cho Tùng Hạ và Trang Nghiêu ngủ, những người khác thì kê quần áo ngủ dưới đất, Liễu Phong Vũ lại càng không chút kiêng dè nằm trong lòng Đường Nhạn Khâu, thoải mái ôm hắn.
Trong bóng đêm, ánh sáng từ bếp lò đổ dài cái bóng của mọi người, Tùng Hạ thấy hơi khó ngủ, nhìn cái bóng hắt trên tường: “Không biết dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Ánh sáng kia bây giờ lên đến cấp mấy rồi nhỉ?”
Liễu Phong Vũ nói: “Nhất định chưa vượt cấp hai, không thì nổ từ lâu rồi.”
Thành Thiên Bích nói: “Chưa chắc, đây là Thanh Hải, động vật biến dị tiến hóa lợi hại hơn bên ngoài rất nhiều. Trước khi đến Thanh Hải, chúng ta chưa từng thấy sinh vật đất liền nào to hơn A Bố, nhưng ngay cả ngỗng giữ nhà ở đây cũng lớn hơn A Bố nên tốc độ tiến hóa của dị nhân ở đây nhất định cũng nhanh hơn chúng ta rất nhiều. Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Ánh sáng sao có thể dừng mãi ở cấp một.”
Đặng Tiêu nói: “Nhưng nơi đây tràn ngập năng lượng Cambri, khi thăng cấp hắn ta sẽ nổ tung, đâu thể sống sót?”
Trang Nghiêu trầm giọng: “Nếu đây là Thanh Hải thì có rất nhiều chuyện hắn biết mà chúng ta không biết, tôi nghĩ rằng rất có khả năng hắn biết phương pháp thăng cấp an toàn, hơn nữa, đã an toàn thăng cấp.”
Thành Thiên Bích: “Nếu hắn thật sự đã an toàn thăng cấp thì bây giờ hắn nên là cấp mấy?”
Trang Nghiêu lúc này lại trầm mặc thật lâu: “Tôi có một dự cảm rất không tốt.”
“Cậu có ý gì?”
“Bởi vì căn cứ theo tính toán và phán đoán của tôi thì dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Ánh sáng, ít nhất đã đột phá cấp bốn.”
Tùng Hạ giật bắn người dậy, những người khác cũng lần lượt ngồi dậy, khiếp sợ nhìn Trang Nghiêu, nhất thời đều nói không thành lời.
Trang Nghiêu đổi hướng nằm: “Mấy anh kích động như vậy làm gì, kích động cũng không thay đổi được gì, còn không bằng chuẩn bị tâm lý cho tốt. Nhất định đại tá Đường đã tính toán ra từ lâu, có điều chưa nói mà thôi, tạm thời các anh cũng đừng nói, nếu đoán sai thì chẳng phải dọa người suông thôi sao, tôi nói chính là để các anh có chuẩn bị tâm lý.”
Tùng Hạ hỏi: “Lần phán đoán sai lầm trước kia của cậu là lúc nào?”
“Tôi rất muốn nói với anh rằng tôi quên rồi, nhưng thật ra tôi nhớ rõ từng chuyện từ khi tôi có ký ức tới nay, có điều câu hỏi này tôi không có cách nào khác để trả lời anh, bởi vì trong mắt tôi, tôi chưa từng phán đoán sai lầm. Sai lầm nghĩa là sự thật hoàn toàn bất đồng với phán đoán của tôi, chuyện này chưa từng xảy ra, mỗi một phán đoán của tôi đều được kết luận căn cứ theo số liệu và chứng cứ, căn bản không thể hoàn toàn bất đồng với sự thật, nhưng chỉ cần tỷ lệ chính xác trong phán đoán của tôi thấp hơn 70% thì với tôi mà nói đã tính là tương đối thất bại. Nếu anh hỏi chuyện có tỷ lệ chính xác thấp hơn 70% thì đại khái là…”
“Dừng… cậu làm chúng tôi xoay mòng mòng rồi.” Tùng Hạ ra sức chà tóc: “Thật… thật sự có thể đã đột phá cấp bốn ư? Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Ánh sáng ấy?”
Trang Nghiêu nói: “Không chỉ có hắn, nếu Huyền chủ thành Huyền Minh là người có thế lực ngang hàng tranh đấu với hắn thì cũng sẽ không thấp hơn trình độ này. Thanh Hải chốn này nhất định cao thủ như mây, so ra thì thật ra chúng ta cũng không tính là gì.”
Tâm trạng mọi người đều nặng nề, trước mắt Minh chủ là địch hay là bạn họ còn chưa biết mà đã cho họ biết hắn có thể là siêu nhân đã đột phá cấp bốn. Cho dù họ chưa chắc đã đánh nhau với Minh chủ, song thực lực không ngang hàng suy cho cùng cũng khiến người ta có chút lo lắng. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Trang Nghiêu, có điều nếu quả thật Minh chủ đã tìm được phương pháp thăng cấp an toàn thì trình độ tiến hóa của hắn nhất định ở trên Thành Thiên Bích – ít nhất là cấp ba – có thể nguyên tố hóa hoàn toàn và có rất nhiều khả năng lớn mạnh mà họ không thể tưởng tượng. Người này tốt nhất có thể hợp tác với họ, bằng không nếu họ muốn mang ngọc Con Rối đi thì nhất định phải trải qua một cuộc quyết chiến.
Trang Nghiêu nói: “Đừng nghĩ nữa, ngủ đi, chú ý giữ tư thế, đừng để dính vào giường.”
Đặng Tiêu giật mình, vội nằm sấp xuống, hiển nhiên cậu ta suýt thì quên, những người khác cũng ngoan ngoãn nằm sấp, mang theo tâm sự chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ông lão dẫn theo vài gia quyến vào nội thành mua đồ, Đường Đinh Chi phái vài người âm thầm theo dõi phòng trừ họ có động tĩnh khác, lại phái một nhóm người vào nội thành tìm chỗ ở. Đến chiều, ông lão mang theo những thứ Trang Nghiêu cần trở về, đều là một vài hóa chất không ăn không uống được, bình thường gần như không ai dùng đến, giá cả cũng rất rẻ.
Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi cầm nguyên liệu đi chế tạo dung môi phân giải. Theo như lời họ thì chất xơ và protein đều rất dễ phân giải, họ mất nửa ngày đã làm xong dung môi, sau đó xử lý tơ nhện trên quần áo mọi người và động vật.
Dung môi phân giải tuy có tính chất yếu hơn đóng băng hay dịch tiêu hóa rất nhiều, nhưng vẫn làm đỏ da một chút. Họ thì không sao, động vật biến dị thì có chuyện. Sau khi tơ nhện bị hòa tan liền đông cứng trong nhiệt độ thấp, làm vón cục lông của chúng lại, con nào nhỏ một chút chui vào nhà sưởi nóng là tan, nhưng những con to như A Bố không vào nhà được, chỉ có thể trơ mắt nhìn lông mình vón cục. Nó muốn quay đầu lại liếm, song vẫn bị Trang Nghiêu quát dừng. Cuối cùng vẫn do Đường Nhạn Khâu và Đặng Tiêu giơ lửa hơ quanh người nó nửa ngày mới gỡ được đống lông đó ra.
Ngày hôm nay khiến mọi người cảm thấy còn mệt hơn đi một ngày đường.
Chạng vạng, những người đi ra ngoài tìm nơi đóng quân đã quay về, nói tìm được một khách sạn [225] đã bỏ hoang, cách chỗ này không xa, thích hợp cho họ ở lại. Để không gây chú ý hết sức có thể nên đoàn người đi men theo chân tường, trùng trùng điệp điệp đi đến khách sạn đó.
[225] Nguyên văn “快捷酒店” (khoái tiệp tửu ***) – Quick hotel: Một dạng khách sạn có tiền phòng rẻ, hình thức phục vụ là B&B (Bed & Breakfast), an toàn, sạch sẽ. Thị trường là những người kinh doanh nói chung, tầng lớp lao động, du khách tự túc và học sinh sinh viên.