Khi hai người tìm đến khu chuyên bán vật dụng leo núi thì phát hiện nơi đó đã bị bới lên, nhất là các loại giày giữ ấm thì không còn lại được mấy đôi, nhưng quần áo thì còn lại một ít. Bởi vì vào lúc đột ngột hạ nhiệt độ, hiển nhiên là những loại áo bông, áo lông giữ ấm tốt hơn, nhưng bây giờ đang là mùa hè, căn bản trong trung tâm thương mại không có những loại quần áo ấy.
Phần lớn mọi người không biết rằng càng trong lúc thời tiết thay đổi thất thường, quần áo để giữ ấm và chống ẩm quan trọng hơn quần áo đơn thuần để chống lạnh đến thế nào. Trang phục leo núi có đủ những công năng mà Thành Thiên Bích cần nhất: Chống ẩm. Những quần áo bó sát một khi bị xối nước thì sẽ đẩy nhanh việc tiêu hao nhiệt lượng của cơ thể, như vậy vô cùng nguy hiểm. Mỗi lần trước khi tiếp nhận nhiệm vụ, bọn họ đều phải căn cứ vào sự khác biệt của hoàn cảnh để chuẩn bị những trang thiết bị phù hợp. Bây giờ hắn không chỉ vì nhiệm vụ mà còn vì sinh tồn, những chi tiết nhỏ cũng có thể giúp hắn hoàn thiện, hắn phải cố gắng hết sức để chuẩn bị đầy đủ.
Tìm cả nửa ngày, rốt cuộc hai người đã tìm được đầy đủ những trang thiết bị bên ngoài. Sau khi mặc vào, bởi vì quần áo và giày đều nhẹ nhàng nên họ có cảm giác thân thể thoải mái hơn một ít.
Bọn họ lại đi loanh quanh vài vòng, muốn tìm thứ gì đó hữu dụng, trong một cửa hàng bán đồ dùng ở bên ngoài, Tùng Hạ phát hiện thấy một cái nỏ chữ Thập treo trên tường: “Wow, cái đồ chơi này nhìn ngầu quá.”
Thành Thiên Bích đi tới, cầm lấy cái nỏ xem một chút. Cái nỏ dài khoảng ba mươi centimet, trọng lượng không lớn, thân nỏ được chế tác rất đẹp, chạm hoa văn hình rồng, tính chất thưởng thức lớn hơn tính chất thực dụng. Nếu như bình thường, Thành Thiên Bích tuyệt đối không liếc mắt nhìn những thứ đẹp đẽ này đến lần thứ hai, nhưng bây giờ nó lại vô cùng cần thiết. Tốt xấu gì nó cũng coi như một thứ vũ khí: “Tìm xem có tên hay không, tôi không có nhiều đạn lắm, đây là đồ tốt.”
Tùng Hạ bới tung lên tìm cả nửa ngày cũng chỉ tìm thấy một hộp tên ở trong hộp đựng nỏ vừa ráp xong, chỉ có sáu mũi tên.
Thành Thiên Bích nhét chúng vào trong ba lô.
Sau khi hai người đi một vòng ở tầng này rồi đi ra thì không nhìn thấy Liễu Phong Vũ đâu nữa, nhưng mùi nước hoa trên người hắn vẫn còn phảng phất nơi đây, không bay đi đâu được.
Tùng Hạ nói: “Đúng là một người kì quái. Anh ta chẳng có vẻ gì là đang đói hết, còn có tâm trạng mà đi chọn quần áo nữa.”
Thành Thiên Bích nói: “Nhất định hắn ta có chỗ nào đó không tầm thường, nếu không sẽ không sống tốt được như vậy.”
“Đúng vậy, tôi nghĩ hai người chúng ta đã coi như không tệ, ít nhất ngày nào cũng có cái ăn, nhưng anh ta quả thật vẫn sống như trước tận thế. Tôi đang nghĩ anh ta là người tiến hóa.”
“Rất có thể.” Thành Thiên Bích như có điều suy nghĩ: “Chắc hẳn là một năng lực tiến hóa tương đối lợi hại, thoạt nhìn hắn ta thoải mái hơn gã dị nhân có bộ lông biến dị kia.”
“Rốt cuộc còn bao nhiêu năng lực tiến hóa mà chúng ta không biết nhỉ…” Tùng Hạ sa vào trong những suy nghĩ.
Thành Thiên Bích nói: “Đừng nghĩ vội, bây giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn.”
“Ồ, đúng rồi, chúng ta đã bàn bạc hôm nay đi hỏi thăm một ít về quân đội, nghĩ cách tiếp cận bọn họ. Những người phát thức ăn đều là binh lính bình thường, xem ra đường này không thông.”
“Không, trước đó, chúng ta ăn trước.”
Tùng Hạ hai mắt sáng ngời, bây giờ đã là buổi trưa, bọn họ còn chưa ăn uống gì đâu. Cậu lập tức nhớ tới xác con bọ ngựa kia: “Đúng đúng, chúng ta mau ăn thôi, chẳng bao lâu thì nó cũng thối mất.”
Thành Thiên Bích ném xác con bọ ngựa ra, dùng mã tấu gõ vào lớp giáp xác xanh biếc: “Chỉ e không được bao nhiêu thịt.”
“Chắc đủ cho chúng ta mỗi người ăn mấy miếng, cứ giao cho tôi.” Tùng Hạ nhận lấy mã tấu, thuần thục cạy lớp giáp xác ra, Thành Thiên Bích thì đánh lửa ở một bên.
Quả nhiên con bọ ngựa chỉ có một chút thịt trên bụng, tích góp lại cũng chỉ được bằng nắm đấm, nhưng cũng đủ khiến Tùng Hạ chảy nước miếng.
Họ lấy được một chút muối từ trong gia đình tối hôm qua kia ra, rắc lên thịt rồi quay lên, ngon lành hơn thịt sâu không có mùi vị kia nhiều lắm. Hai người hai ba miếng đã nuốt trọn cục thịt kia vào trong bụng.
Tùng Hạ vuốt bụng, vẫn còn thòm thèm nói: “Có thể ăn một miếng thịt thật sự là quá đã.” Nói xong còn nghịch lớp giáp xác của con bọ ngựa: “Cái vỏ này nhìn đẹp thật, một màu xanh biếc, còn cứng nữa, xem ra… ơ?”
Tùng Hạ sửng sốt, thân thể cứng lại.
Thành Thiên Bích đề phòng: “Sao vậy?”
Tùng Hạ nhìn tay mình, lại nhìn lớp giáp xác: “Vừa có cái gì đó… bị tôi hấp thu.” Cậu không biết đó có phải ảo giác của mình hay không, nhưng khi cậu chạm vào lớp giáp xác, nghĩ rằng nếu mình cũng có một lớp vỏ như thế thì sẽ an toàn hơn. Đúng lúc đó, cậu cảm giác thấy một dòng năng lượng cực kỳ mỏng manh chui ra từ cái vỏ, sau đó chui vào trong lòng bàn tay cậu. Đó là một cảm giác vô cùng kỳ diệu, cậu cũng không nhìn thấy, cũng không chạm vào bất kì cái gì có thực thể, nhưng cậu lại cảm nhận được.
Tuy rằng, cảm giác kia cực kỳ yếu ớt, cậu rất nghi ngờ đó là ảo giác của mình.
Thành Thiên Bích cau mày nói: “Anh đang nói gì vậy.”
“Tôi không biết, có lẽ là ảo giác, nhìn màu xanh nhiều quá nên hoa mắt.”
Thành Thiên Bích nghi ngờ nhìn cậu một cái, cũng không hỏi nhiều: “Chúng ta về thôi, tôi thấy bên ngoài quảng trường có xe quân dụng, đi đến đó xem sao.”
Hai người rời khỏi trung tâm thương mại, đi ra bên ngoài quảng trường. Trên quảng trường, người đến lĩnh thức ăn không hề giảm bớt, trái lại lượng người từ bốn phương tám hướng tràn tới có xu hướng càng ngày càng nhiều. Tùng Hạ tin rằng nếu cứ phát thức ăn dựa theo số lượng này, quân đội không chịu được hai ngày. Đến lúc đó trong nội thành nhất định đại loạn. Trước đó, họ phải tìm cho mình một lối ra.
Hai người nỗ lực đi tới một đầu khác của quảng trường, thế nhưng trên quảng trường có quá nhiều người, chỉ có thể đi vòng theo lối bên ngoài. Khi đi ngang qua một đài phun nước đã bỏ hoang, họ vừa lúc nhìn mấy gã đàn ông đang ngăn một nhà ba người lại ở đài phun nước, hung hăng thô bạo cướp thức ăn mà nhà kia vừa lĩnh được.
Cả nhà họ đều co rúm lại ở trong góc của đài phun nước, hai vợ chồng thoạt nhìn thì đều là người hiền lành, đứa con gái của họ mới bốn, năm tuổi. Họ đều ôm khư khư thức ăn trong tay, mặc cho mấy gã đàn ông kia đang đẩy cả đầu họ ra, vừa không dám phản kháng, vừa không muốn buông tay.
“Mau đưa cho bọn tao! Để lại cho chúng mày nửa gói là được rồi, đừng có không biết tốt xấu như thế.”
Bé gái kia vừa khóc vừa nói: “Ông bà cháu cũng phải ăn, chú đừng cướp của cháu.”
Mọi người xung quanh dường như đã quen với những cảnh này lắm rồi. Những ai chưa lĩnh được thức ăn thì nôn nóng đi xếp hàng, ai lĩnh được rồi thì nhét hết đồ vào trong lòng, ôm thật chặt. Bây giờ chẳng ai thấy chuyện bất bình mà muốn ra mặt hay đi bận tâm đến an nguy của người khác nữa.
“Mày có đưa không! Không đưa tao đánh chết!” Một gã đàn ông cầm đầu tát vào mặt cô vợ, giơ tay muốn cướp lấy thức ăn trong lòng cô ta.
“Không được, không được, trong nhà tôi còn có người già. Tôi van xin các anh, tôi van xin các anh. Chúng tôi đã xếp hàng tám tiếng mới lĩnh được!” Cô vợ và đứa con gái gào khóc, người chồng đưa người ra bảo vệ vợ con nhưng vô dụng, lại co rúm lại không dám phản kháng.
Một người rút một cây dao ra: “Rượu mời không uống…” Gã còn chưa kịp nói trọn câu thì sau lưng đột nhiên bị đánh mạnh một cái, thân thể gã giống như một gói đồ được bọc quần áo, bị đạp bay ra ngoài, lăn hai vòng trên mặt đất rồi dừng lại, mặt mũi đầy máu.
Những tên còn lại đều quay đầu lại nhìn.
Thành Thiên Bích không cho chúng thời gian dư thừa, nắm đấm vừa nặng vừa cứng như sắt hung hăng nện vào mặt một người. Cả răng cả máu của gã nọ phun ra ngoài, sau đó ngất xỉu ngã xuống đất.
Số còn lại liền rút ra dao rựa lộn xộn chém vào Thành Thiên Bích. Đáng tiếc những người bình thường này khi Thành Thiên Bích còn chưa tiến hóa thì ở trong mắt hắn đã hầu như không có sức chiến đấu, đừng nói đến bây giờ, đối phó với chúng cũng chỉ như một cuộc chơi đùa mà thôi.
Tùng Hạ đứng một bên, khoái chí nhìn Thành Thiên Bích đánh cho những người đó răng rơi đầy đất, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo và tự hào.
Con người vừa đẹp trai vừa cực ngầu vừa lợi hại này chính là bạn của cậu đó!
Sự rối loạn bên này nhanh chóng khiến rất nhiều người chú ý đến. Chẳng bao lâu, có hai giải phóng quân cầm súng chạy tới: “Có chuyện gì ở đây vậy, không được ẩu đả ở đây! Tất cả dừng lại.”
Thành Thiên Bích ném tên cuối cùng xuống đất, nhặt ba lô mình lên khoác lên lưng, xoay người rời đi.
“Anh này chờ một chút.” Một giải phóng quân trẻ tuổi chạy tới: “Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại đánh nhau?”
Tùng Hạ giải thích: “Mấy gã lưu manh này cướp đồ ăn của họ.”
Nhìn theo ngón tay Tùng Hạ, họ quả nhiên thấy một nhà ba người đang ôm lấy nhau mà khóc.
Cậu lính trẻ tuổi thở dài, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ và thương hại, đi tới bên cạnh một gã lưu manh còn đang nằm trên mặt đất kêu rên, hung hăng đạp gã một cái: “Sau này không được đến quảng trường nữa!”
Thành Thiên Bích đi tới bên người cậu lính trẻ tuổi, thấp giọng nói: “Tôi thuộc quân khu số X của Bắc Kinh, chỉ huy tối cao ở đây của các anh là ai?”
Cậu lính quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn.