Mục lục
Kỷ Cambri Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi đi, nếu con cho rằng chuyện này là đúng thì đi làm nó đi. Nếu con không ra được, mẹ sẽ cùng vào chết với con.”

“Tui muốn hỏi một câu: Vì sao lại là tui.” Đặng Tiêu cắn rộp mất một miếng táo.

Trang Nghiêu nói hết sức đương nhiên: “Vì da anh dày.”

Đặng Tiêu chà chà tóc, cuối cùng dùng vẻ mặt cầu xin nói: “Đám bọ ngựa kia ghê lắm, nhỡ bọn nó xén mất kê kê của tui thì sao.”

Tùng Hạ an ủi: “Không sao, cho dù chém rớt anh cũng sẽ đền cậu cái khác.”

“Đây là chuyện đền cái khác là có thể giải quyết ư!”

Liễu Phong Vũ cười trên nỗi đau của người khác: “Thằng nhóc này không phải to gan lắm sao, sao nay lại sợ bọ ngựa.”

“Không phải em sợ, em chỉ thấy cẳng chân lưỡi liềm của chúng nhìn rất lợi hại, bị chém một cái thì… da của em chưa chắc chịu được, các anh còn muốn ném em vào tổ bọ ngựa, em… em căng thẳng là chuyện bình thường mờ.”

“Cậu còn có công cụ phòng thủ, anh ở trên trời sẽ luôn bổ sung năng lượng cho cậu, hơn nữa cũng có phải mình cậu vào tổ bọ ngựa đâu, cậu chỉ là người đầu tiên mà thôi.”

Đặng Tiêu thở dài: “Em muốn ăn nhiều một chút mới đi.” Nói xong ra sức ăn thùng uống vại.

Kế hoạch của Trang Nghiêu đơn giản mà thô bạo, chính là bay lên khoảng trời trên cái cây đại thụ, tìm được tổ của nữ hoàng bọ ngựa thì trực tiếp ném vài người xuống hấp dẫn lực chú ý, sau đó những người khác thì vào tổ bắt cóc nữ hoàng. Bốn người sẽ phân tán binh lực của bọ ngựa, hấp dẫn hỏa lực, bố trí lần lượt ở bốn góc. Để thí nghiệm phương pháp này thật sự có thể phân tán binh lực hay không, họ sẽ ném Đặng Tiêu xuống trước thí nghiệm, bởi vì cậu ta lỳ đòn nhất, nếu hiệu quả không tồi thì lại ném Thẩm Trường Trạch, Ngô Du và Diêu Tiềm Giang xuống, Thành Thiên Bích và Al thì tiến vào tổ bọ ngựa bắt nữ hoàng, số còn lại phụ trợ.

Bởi vì số lượng bọ ngựa quá nhiều nên họ nhất định phải tốc chiến tốc thắng, cho nên phương pháp “đánh thẳng phủ Hoàng Long [220]” hữu hiệu nhất, có điều trực tiếp nhảy vào tổ bọ ngựa cũng rất mạo hiểm, đối mặt với côn trùng hùng mạnh có ở mọi nơi, ngay cả thần kinh thô như Đặng Tiêu cũng có chút hoảng sợ.

[220] Đánh thẳng phủ Hoàng Long: Hoàng Long là đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, TQ. “Đánh thẳng phủ Hoàng Long” dùng để chỉ lối đánh trực diện, đánh thẳng vào nơi hiểm yếu của địch.

Đợi đến buổi tối họ mới xuất phát, nhân số gia tăng một ít, Trần thiếu không tham dự vào hành động lần này, các tổ chức điều hơn chục người thích hợp với tác chiến trên không đi theo.

Ngô Du thay một đám đại bàng đen thể lực dồi dào, hơn nữa mang theo lão đại của đám đại bàng đen này – dị chủng đại bàng đen, lần này họ cần chim chóc có khả năng bay lượn tốt.

Khi họ bước ra khỏi lều trại thì A Bố vốn đang nằm quỳ trên đất đột nhiên đứng lên kêu một tiếng về phía Đặng Tiêu.

Đặng Tiêu xua tay: “Lần này không thể dẫn cưng theo được.”

A Bố lại “meo” một tiếng, vươn chân ra vỗ Đặng Tiêu một cái.

Đặng Tiêu nói: “Bởi vì lần này không thích hợp đưa cưng đi, khi nào về anh chơi với cưng nhé.”

A Bố cô đơn hừ hừ một tiếng, lại nằm sấp xuống, mở to đôi mắt màu tím vừa lớn vừa tròn nhìn họ ngồi xuống trên người đại bàng đen.

Tùng Hạ cười vẫy tay với A Bố: “A Bố, nào, vẫy tay với bọn tao.”

A Bố vươn chân ra lắc lắc.

“Vẫy hai tay nào.” Tùng Hạ vẫy bằng hai tay.

A Bố ngẩn ra, đứng lên, vươn ra chân trước ra, học theo dáng vẻ Tùng Hạ vẫy vẫy, do bàn chân quá ngắn so với thân thể nên dáng vẻ lúc vẫy vẫy trông rất ngây thơ đáng yêu.

Đặng Tiêu cười ha ha: “A Bố của anh thông minh quá.” Nói xong ra sức hôn gió với A Bố.

Lần này A Bố ngẩn ra càng lâu, cuối cùng vẫn đưa đệm thịt ở chân chạm vào miệng.

Tiếng cười của mọi người vút tận trời cao.

Trang Nghiêu vỗ vỗ lông A Bố, híp mắt cười nói: “Tiến hóa não bộ không tồi.”

Hai tiếng sau, họ bay đến phía trên sơn cốc bọ ngựa, lượn vài vòng bên ngoài sơn cốc rồi mới lặng lẽ tới gần cây đại thụ che trời kia. Buổi tối hành động quả nhiên an toàn hơn một chút, ít nhất đa số bọ ngựa đều đã xuống đất ngủ, trên trời dù vẫn có bọ ngựa trông chừng nhưng số lượng ít hơn rất nhiều, họ cách khá xa cũng không bị phát hiện.

Tùng Hạ lấy ra ống nhòm hồng ngoại, cường hóa thị lực, nhìn về phía cây cối, giữa bóng cây tối đen như mực, mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều rất nhiều thứ gì đó trắng bệch, đó chắc hẳn chính là tổ bọ ngựa.

“Thấy không?”

“Có, nhiều tổ lắm, nhưng không thấy rõ lớn nhỏ.”

Thành Thiên Bích nói: “Cường hóa thị lực lần nữa.”

“Không được, tôi đến cực hạn rồi.” Tùng Hạ đưa ống nhòm cho Đường Nhạn Khâu: “Tiểu Đường, cậu nhìn đi, tôi giúp cậu cường hóa thị lực, cậu nhất định có thể nhìn rõ hơn tôi.”

Đường Nhạn Khâu cầm lấy ống nhòm, Tùng Hạ tập trung năng lượng Mộc vào quanh thần kinh ở mắt hắn, Đường Nhạn Khâu nhìn chăm chú vào hướng cây cối. Sau một lúc lâu, hắn nói: “Hình như tôi nhìn thấy một cái tổ rất lớn, phải lớn cỡ căn biệt thự kia.”

“Chắc không?”

Đường Nhạn Khâu lại nhìn lại hồi lâu: “Chắc chắn, chính là chỗ đó.”

“Được, cậu mở đường.” Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Hành động.”

Đường Nhạn Khâu lặng lẽ giang cánh, nắm cung tên trong tay, đi trước làm gương, bay về phía cây cối. Họ từng chút một tiến lại gần tổ bọ ngựa. Nhớ tới những gì trải qua buổi sáng, tâm trạng của mọi người đều hết sức căng thẳng.

Để giảm bớt không khí nên Diêu Tiềm Giang nói: “Tạo hình của cung tiễn thủ đẹp thật.”

Đặng Tiêu nói: “Chuẩn luôn.”

Tùng Hạ cười: “Cậu đắc ý cái gì.” Tùng Hạ nhìn Liễu Phong Vũ đang mỉm cười, nghĩ rằng đắc ý thì nên là Liễu ca đắc ý mới đúng chứ.

“Đường ca không phải người của bọn mình sao, lúc trước em cũng học bắn tên với anh ấy, không chừng ngày nào đó em cũng thành thần xạ thủ.”

Tiểu Chu cười nghẹn: “Thần xạ thủ, ha ha ha.”

Đặng Tiêu tức giận: “Thằng nhóc này sao suy nghĩ lại hạ lưu thế chứ.”

“Oan quá, em có nói gì đâu. Quận vương, ngài có thấy em nói gì không?”

Diêu Tiềm Giang cười sờ sờ đầu cậu ta: “Bọ ngựa phát hiện ra chúng ta rồi.”

Quả nhiên, đám bọ ngựa bảo vệ trên trời đã phát hiện ra họ, phát ra tiếng kêu chói tai trong đêm tối. Nhất thời, từ dưới mặt đất nhảy lên trên vù vù mấy chục cái bóng màu đen, tất cả đều bay đến phía họ, bọ ngựa dưới mặt đất cũng sôi sục, sơn cốc yên tĩnh đột nhiên thức tỉnh.

Thành Thiên Bích kêu lên: “Nhạn Khâu, ngay bây giờ!”

Đường Nhạn Khâu nắm một mũi tên nhỏ nhẹ, cọ vào đá đánh lửa trên vai, sau khi tránh khỏi sự tấn công của một con bọ ngựa thì giương cung bắn vào một thân cây phía xa, cũng hô: “Tổ của nữ hoàng ở trên cái cây đó.”

Đặng Tiêu hít sâu một hơi, hô lớn: “Xông lênnn.” Nói xong nhảy từ trên người Tiểu Chu xuống, rơi xuống phía Tây tổ nữ hoàng. Lập tức, bọ ngựa như thủy triều ập đến phía cậu, tiếng rít gào của súng máy vang khắp sơn cốc, bọ ngựa tới gần cậu đều bị viên đạn bừng bừng khí thế xé thành mảnh nhỏ. Nhưng dù sao thì cậu chỉ có thể bắn một hướng, không ngừng có bọ ngựa không sợ chết từ các góc độ tấn công cậu. Năng lượng trên người cậu tiêu hao với tốc độ cực nhanh, đa số đều bị công cụ phòng thủ hấp thu, Tùng Hạ điều khiển đại bàng đen bay vòng vòng phía trên Đặng Tiêu, không ngừng bổ sung năng lượng cho cậu.

Đường Nhạn Khâu dẫn theo vài người bảo vệ chung quanh Tùng Hạ, mỗi một mũi tên bắn rớt một con bọ ngựa từ trên trời xuống đất.

Mắt thấy Đặng Tiêu hấp dẫn không ít hỏa lực, ba dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cũng lần lượt bay xuống thấp, đám bọ ngựa chi chít kia giống như hố đen, lập tức bao vây họ.

Không có vũ khí bá đạo và lớp da đao thương bất nhập của Đặng Tiêu thì họ không dám dễ dàng đáp đất, dù sao thì sức tấn công của họ tuy cao hơn Đặng Tiêu, nhưng một khi bị thương, tình tình sẽ nguy hiểm hơn cậu ta, trên trời ít nhất đỡ hơn mặt đất một chút.

Bốn người chia ra bốn góc, lấy tổ của nữ hoàng làm trung tâm, phân tán hỏa lực của bọ ngựa. Toàn bộ sơn cốc đều sôi trào, súng máy xả đạn một khắc cũng không ngừng, ánh lửa màu đỏ cam chiếu sáng cả khu vực lớn sáng như ban ngày, cột nước cao ngang trời và những tầng băng cứng rắn đánh giết khiến bọ ngựa gần như không thể tới gần.

Phía sau, Thành Thiên Bích và Al bằng chỉ dẫn mũi tên lửa của Đường Nhạn Khâu, đã tiến lại gần tổ của nữ hoàng, lính canh tổ cho nữ hoàng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Ngay lập tức, tất cả bọ ngựa đang tấn công người khác, dù ở trên trời hay dưới đất thì đều dừng lại một lát, sau đó đồng thời dừng tấn công hẳn, lần lượt bao vây tổ nữ hoàng.

Từ khi quần thể bọ ngựa này tiến hóa tới nay, chúng chưa bao giờ gặp địch thủ ở khắp Côn Minh này, đây là lần đầu tiên… lần đầu tiên kẻ địch xâm nhập lãnh địa của chúng, thậm chí bây giờ còn đang uy hiếp tính mạng nữ hoàng!

Tùng Hạ cắn răng nói: “Phiền rồi, chúng đều đi bảo vệ nữ hoàng.”

Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Tốc chiến tốc thắng.”



Thành Thiên Bích và Al bay một vòng quanh cái tổ khổng lồ của nữ hoàng, cũng không biết rốt cuộc đâu mới là cửa, dứt khoát chém thành tổ, mở một cái động lớn, chui thẳng vào trong.

Sau khi vào trong, họ trợn tròn mắt, trong tổ bọ ngựa lớn cỡ một căn biệt thự kia lại thắp nến, bên trong có rất nhiều đồ dùng của phụ nữ loài người, chăn nệm mềm mại, thảm lông dày dặn, thậm chí còn có bàn trang điểm và giá sách. Bên trong có mấy con bọ ngựa hoa phong lan [221] màu hồng, bề ngoài vô cùng xinh đẹp, xét từ độ lớn thì đều là bọ ngựa cái, thấy họ xông vào, chúng hoảng sợ bỏ chạy ra ngoài.

[221] Bọ ngựa hoa phong lan: Là loài bọ ngựa sống trong các khu rừng mưa của khu vực Đông Nam Á. Đây là một trong số những loài được biết đến như bọ ngựa hoa vì vẻ bề ngoài và hành vi của chúng giống hệt như cánh hoa phong lan. Vì vậy, chúng được coi là một trong số những loài ngụy trang giỏi nhất trong thế giới các loài động vật.

Nhưng họ không nhìn thấy nữ hoàng bọ ngựa trong truyền thuyết.

Hai người đi vào sâu bên trong, muốn tìm nữ hoàng, nhưng vào lúc này, rất nhiều bọ ngựa đực lao đến, số lượng nhiều, gần như nhồi đầy tổ nữ hoàng trong nháy mắt. Thành Thiên Bích và Al bị bao vây ở chính giữa, bắt đầu giết bọ ngựa. Nhưng cho dù họ có giết bao nhiêu thì lại có nhiều bọ ngựa hơn dũng mãnh tràn vào trong tổ, không gian trong tổ vốn không lớn, chẳng bao lâu thì ngay cả một chỗ nương thân họ cũng không có, bị đám bọ ngựa bao vây, muốn phá vây thì có hơi tốn sức. Đúng lúc này, họ nhìn thấy một góc trong tổ bốc lửa, đám bọ ngựa này muốn thiêu cháy họ ở trong?

Al nói: “Tôi ôm cậu xông lên, cậu đối phó đám bọ ngựa này.”

Thành Thiên Bích nói: “Được!”

Al ôm chặt Thành Thiên Bích, giang cánh, nhắm mắt bay lên phía trên. Thành Thiên Bích tạo một cơn lốc loại nhỏ ở trong tổ, tất cả bọ ngựa và đồ đạc trong phòng đều bị cuốn vào trong đó. Tốc độ lốc xoáy càng lúc càng nhanh. Vào khoảnh khắc họ lao ra khỏi tổ nữ hoàng, tốc độ gió đã đạt tới lớn nhất, trong nháy mắt, toàn bộ tổ bọ ngựa bị xé thành mảnh nhỏ!

Hai người bay lên trời cao, đáp xuống đỉnh cây. Lên đến trên trời thì thấy một cái bóng đen khổng lồ bao phủ trên đầu họ, tiếp cận họ như mây đen, tập kích họ như một cơn mưa to. Đó là hơn một ngàn con bọ ngựa bay trong không trung, chúng bay quanh một con bọ ngựa lớn cao gần ba mét, có đôi cánh khổng lồ, mặc một bộ áo dáng dài màu mực. Bên cạnh con bọ ngựa lớn đó có sáu con bọ ngựa hoa phong lan được bọ ngựa đực cõng bay bên cạnh bọ ngựa khổng lồ. Do ánh sáng quá mờ nên họ không thấy rõ dáng vẻ của con bọ ngựa kia, nhưng chỉ từ cơ thể và quần áo của con người cũng có thể nhìn ra đó chính là nữ hoàng bọ ngựa mà họ muốn tìm.

Mọi người rung động nhìn quần thể bọ ngựa ngùn ngụt che trời kia, bọ ngựa đực bảo vệ nữ hoàng ở trên trời, bọ ngựa cái thì ở dưới đất, ở trên cây ngẩng đầu lên trời, phát ra tiếng kêu sùng bái với nữ hoàng của chúng.

Liễu Phong Vũ thở dài: “Thật có khí thế, chẳng trách bà ta không qua lại với con người nữa.”

Tiểu Chu cũng nói: “Phải đó, ngầu quá.”

Con bọ ngựa khổng lồ kia đột nhiên mở miệng, là giọng nữ dễ nghe, âm điệu cao ngạo mà phẫn nộ: “Mấy người là ai, vì sao tới đây đâm đầu vào chỗ chết.”

Tùng Hạ nói: “Nữ hoàng đại nhân, chúng tôi đến từ Bắc Kinh, đại diện cho quân đội và viện khoa học, chúng tôi không muốn đối địch với bà, chỉ muốn từ chỗ bà dời đi một căn biệt thự, chính là căn nhà ở trong cùng phía Nam. Căn nhà đó có ý nghĩa trọng đại với chúng tôi, hôm qua chúng tôi vốn muốn đàm phán với bà, nhưng bà không ra mặt, hôm nay đành phải đến lại.”

Nữ hoàng bọ ngựa hừ lạnh: “Đàm phán? Mấy người giết nhiều thành viên của gia tộc bọ ngựa như vậy, đây là thái độ đàm phán ư?”

Tùng Hạ thành khẩn nói: “Chúng tôi cảm thấy vạn phần có lỗi, chúng tôi vốn hy vọng có thể thông qua đàm phán giải quyết chuyện này. Nữ hoàng đại nhân, bà đồng thời cũng là con người, tôi tin bà cũng hy vọng chuyện này có thể giải quyết trong hòa bình, chúng tôi đồng ý bồi thường tổn thất cho bà, chỉ cần bà mở miệng. Chúng tôi làm chuyện này không phải vì tư lợi, mà vì tương lai của con người, hy vọng bà có thể thông cảm.”

Nữ hoàng bọ ngựa trầm mặc hồi lâu, sau đó đột nhiên mắng to: “Vớ vẩn, dám giương oai ở địa bàn của bà, đám ranh con chúng mày mẹ nó chán sống rồi đấy à, gì mà quân đội, gì mà viện khoa học, trong mắt bà chẳng bằng quả rắm, đừng nói là biệt thự, đầu chúng mày cũng để lại cho bà!”

Đặng Tiêu đột nhiên kêu lên: “Tiểu Chu, chở tôi lên trên!”

“Hả?” Tiểu Chu căng thẳng nhìn quần thể bọ ngựa, lại nhìn về phía Đặng Tiêu dưới đất.

Đặng Tiêu quát: “Mau xuống, chở tôi lên trên.”

Mọi người chưa bao giờ thấy Đặng Tiêu vội vã như vậy, lần lượt nhìn về phía cậu.

Tiểu Chu đành phải bay xuống, Đặng Tiêu lập tức nhảy lên lưng cậu, nói: “Bay lên đi.”

Nữ hoàng bọ ngựa cũng ngẩn cả ra, nhìn về hướng Tiểu Chu và Đặng Tiêu.

Tiểu Chu chở Đặng Tiêu bay lên không trung, Đặng Tiêu ngẩn ra nhìn nữ hoàng bọ ngựa, không dám mở miệng.

Nữ hoàng bọ ngựa đột nhiên kích động, bay về phía họ đây, Đường Nhạn Khâu kéo tên, nhắm ngay nữ hoàng, Đặng Tiêu la lên: “Đừng!”

Nữ hoàng bọ ngựa đột nhiên run rẩy thốt lên: “Tiêu Tiêu?”

Đặng Tiêu như bị nghẹt thở, không dám tin mở miệng: “Mẹ?”

Mọi người khiếp sợ nhìn Đặng Tiêu.

Đặng Tiêu nghẹn ngào: “Mẹ ơi, là mẹ ạ?”

Nữ hoàng bọ ngựa bay ra khỏi quần thể bọ ngựa, sáu con bọ ngựa hoa phong lan bám sát theo bà, kêu những tiếng luống cuống.

Lại gần, rốt cuộc họ đã thấy rõ toàn cảnh của nữ hoàng bọ ngựa. Đó thật sự là một con bọ ngựa khổng lồ oai phong lẫm liệt, những đường cong cơ thể, bộ giáp màu xanh biếc, hai cẳng chân dài hơn một mét, đôi cánh khổng lồ, bộ áo dài màu mực khoác trên người lay động theo gió khiến nó toát ra vẻ thần bí lạnh lùng, tựa như thích khách tan trong bóng đêm. Nữ hoàng cường tráng như vậy, tất cả bọ ngựa đều cúi đầu xưng thần với bà.

Lúc này, nữ hoàng thống lĩnh mấy vạn bọ ngựa đang từ từ bay qua phía Đặng Tiêu, đôi cẳng chân của bà chỉ cần nhẹ nhàng vung lên là có thể chém lìa đầu người, Đặng Tiêu có công cụ phòng thủ, có lẽ không có việc gì, nhưng Tiểu Chu không có nhiều mạng như vậy. Mọi người vừa căng thẳng vừa kinh ngạc vì họ rành rành nghe thấy Đặng Tiêu đã gọi nữ hoàng bọ ngựa là “mẹ”.

Bay lại gần, nữ hoàng bọ ngựa đột nhiên trở về hình người, đó là một người phụ nữ thoạt ngoài ba mươi tuổi, bề ngoài vô cùng xinh đẹp, làn da màu lúa mì, dáng người căng đầy thon thả, mái tóc xoăn đen nhánh, nếu không phải sau lưng còn đôi cánh lớn màu xanh còn đang vỗ cánh thì không ai có thể nghĩ bà ấy và nữ hoàng bọ ngựa với khuôn mặt dữ tợn kia là một.

“Mẹ ơi!” Đặng Tiêu gào to một tiếng, lập tức ôm lấy bà, “oa” một tiếng òa khóc.

Nữ hoàng bọ ngựa cũng chảy nước mắt: “Tiêu Tiêu, đúng là con!”

Cảnh tượng kịch tính này khiến tất cả mọi người mãi mà chưa thể tỉnh lại, ai nấy sững sờ tại chỗ.

Đặng Tiêu khóc nức khóc nở, đây là lần đầu tiên nhóm Tùng Hạ thấy cậu ta khóc, đứa trẻ này bất luận là lúc nào thì đều cười vui vẻ, cho dù hoàn cảnh khó khăn hay tuyệt vọng thế nào, cậu ta vẫn dùng thái độ lạc quan cảm hoá mọi người, khiến người ta có cảm giác có lẽ cậu chẳng bao giờ biết phiền não. Lúc này, thông qua nước mắt, rốt cuộc Đặng Tiêu đã xả hết tất cả những sợ hãi, lo âu và nhớ nhung trong hai năm chia lìa người thân, không biết sống chết.

Nữ hoàng sụt sịt mũi: “Rồi rồi đừng khóc nữa.”

“Hu hu hu mẹ ơi con nhớ mẹ lắm, ngày nào con cũng nhớ mẹ, con còn tưởng mẹ chết rồi. Con đã cho rằng đời này chúng ta không thể gặp lại được.”

“Chết tiệt, bà đây sao chết dễ dàng vậy được!” Nữ hoàng túm cằm Đặng Tiêu, lấy tay lau nước mắt nước mũi của cậu, sau đó bôi cả lên người cậu: “Được rồi, đừng khóc nữa.”

Đặng Tiêu vẫn không ngừng khóc, ôm nữ hoàng khóc lên khóc xuống.

Nữ hoàng trợn mắt, hung dữ lắc lắc mặt cậu, lườm: “Mẹ – bảo – nín.”

Đặng Tiêu hít mũi một cái, ngừng khóc, sau đó mỉm cười: “Mẹ, quả nhiên mẹ là mẹ con.”

“Vớ vẩn.”

“Con vừa rồi… nghe thấy tiếng mẹ, cũng không dám nhận.”

“Giọng của con mẹ mới không dám nhận, không giống hai năm trước lắm, thằng ranh này cuối cùng cũng vỡ giọng hết rồi, trước kia giọng cứ như đàn bà ấy.”

Đặng Tiêu nói: “Giọng con đàn bà chỗ nào chứ.”

Nữ hoàng nheo mắt lại: “Mẹ nói giống thì là giống, mày dám cãi mẹ?”

Đặng Tiêu hít hít mũi: “Được rồi, mẹ nói là đúng.”

Nữ hoàng nhìn những người khác: “Nói rõ ra cho mẹ, đây là có chuyện gì? Dẫn theo nhiều người như vậy đến địa bàn của bà đánh đánh giết giết, mày muốn ăn đòn đấy hả?”

Tùng Hạ lúng túng: “A, nữ… nữ hoàng, chúng tôi không phải cố ý, không biết bà là…”

“Câm miệng, ai cho cậu nói!”

Tùng Hạ sợ tới mức giật mình một cái, thật sự không dám mở miệng nữa, đời này tuy cậu không tiếp xúc nhiều với phụ nữ, nhưng biết phụ nữ ít có ai đáng sợ như vậy.

Đặng Tiêu nhỏ giọng nói: “Mẹ, chúng con đến đây đúng là vì căn biệt thự kia, nhưng bọ ngựa không biết nói, chúng con vừa lại gần, chúng nó đã tấn công…”

“Vớ vẩn, mấy người nhìn thấy bọ ngựa bay vào nhà thì có tấn công chúng không, cái thằng ranh này có đầu óc hay không đấy.”

“Nhưng mẹ ơi, bọn con thật sự cần căn biệt thự kia, bọn con cần nó để đổi một thứ rất quan trọng.”

“Thứ gì?”

Đặng Tiêu nhìn Thành Thiên Bích, sau khi Thành Thiên Bích gật đầu, cậu mới nói: “Ngọc Con Rối.”

Nữ hoàng thở sâu một hơi, lạnh nhạt nói: “Coi như mấy người gặp may, nếu không phải nể mặt thằng con ngu ngơ này, bà đây nhất định xé thịt mấy người ném cho chó ăn. Đi theo tôi.” Nữ hoàng xoay người bay vào trong rừng cây.

Sáu con bọ ngựa hoa phong lan đi theo phía sau bà, những người khác cũng theo đuôi mà lên, đại quân bọ ngựa đông nghìn nghịt tránh cho họ ra một con đường, khi họ đi qua sát thủ đao lưỡi liềm này, vô số đôi mắt vừa sáng vừa tròn nhìn chằm chằm theo họ, khiến họ không dám thở mạnh.

Nữ hoàng dẫn họ tới một cái tổ bọ ngựa rất lớn, chỉ bé hơn tổ của nữ hoàng một chút, bà nói: “Đây là nơi tôi sống trước kia, bây giờ thân thể lớn quá không sống được.” Nói xong chui vào trong tổ.

Nói thân thể quá lớn chỉ là lấy hình thái bọ ngựa mà nói, còn đối với hình dáng con người thì cái tổ này cũng đủ lớn, mọi người lần lượt tiến vào trong tổ, bọ ngựa hoa phong lan cũng muốn tiến vào, bị nữ hoàng quát bảo ngưng lại.

Nữ hoàng thắp nến, trong tổ trải thảm lông mềm mại, mọi người ngồi xuống đất.

Đặng Tiêu ngồi xuống cạnh nữ hoàng, ôm eo bà làm nũng: “Mẹ.”

Nữ hoàng đẩy đầu cậu ra, nghiêm khắc nói: “Nói rõ mọi chuyện cho mẹ.”

Đặng Tiêu e hèm mấy tiếng, nói ra nguyên nhân họ cần căn biệt thự kia từ đầu chí cuối, cũng nhân tiện thuật lại hai năm từng trải của mình cho mẹ biết.

Nữ hoàng nghe xong, nhướn mày nhìn nhóm Tùng Hạ: “Nói như vậy, tôi còn phải cám ơn mọi người đã chăm sóc con tôi.”

Tùng Hạ vô thức nở nụ cười lấy lòng: “Khách khí quá, thật ra chúng tôi vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau.”

Nữ hoàng hừ lạnh: “Hôm nay tôi tạm tha mấy người không chết.”

Tùng Hạ lắp bắp: “Cám ơn… nữ hoàng.”

Đặng Tiêu ngượng ngùng: “Mẹ, mọi người lợi hại lắm, mẹ nghe nói đến dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chưa?”

“Đương nhiên có nghe, mẹ thường vào nội thành Côn Minh uống rượu, con tưởng ngày nào mẹ cũng sống cùng bọ ngựa chắc? Thế không phải nghẹn chết sao.”

Đặng Tiêu chỉ vào họ: “Ở đây có bốn.”

Nữ hoàng nhìn họ: “Bốn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đến đây vì một căn nhà rách nát? Có phải chuyện bé xé ra to không.”

“Mục tiêu lần này của chúng tôi không phải Côn Minh, chỉ tiện đường đến đây thôi.”

“Vậy mấy người muốn đi đâu?”

“Thanh Hải.”

Nữ hoàng mắt mở trừng trừng: “Con muốn đi Thanh Hải?”

Đặng Tiêu rụt vai về: “Vâng.”

“Đi làm gì? Vì ngọc Con Rối? Con có biết chỗ đó nguy hiểm thế nào không? Chưa một ai thoát được khỏi Thanh Hải.”

“Bọn con biết, nhưng Thanh Hải tập trung ngọc Con Rối, sớm muộn gì bọn con cũng phải đến, nếu không thì sẽ không có cách nào ngăn cản đại họa này. Bây giờ mỗi một lần hành động của bọn con đều vì ngọc Con Rối.”

Nữ hoàng niết mặt Đặng Tiêu, cao giọng nói: “Họ đại diện cho quân đội, đại diện cho viện khoa học, còn con đại diện cho cái gì? Cái thằng nhóc thối này, con tưởng mình là chúa cứu thế chắc? Có thể cứu vớt toàn nhân loại?”

Đặng Tiêu nghiêm túc nói: “Con không phải, nhưng họ là bạn của con.”

Nữ hoàng ngẩn ra, buông lỏng tay, sau hồi lâu trầm mặc, bà nói: “Con lớn rồi, mẹ không thể ngăn cản sự lựa chọn của một người đàn ông, nhưng mẹ muốn đi theo con.”

“Mẹ?” Đặng Tiêu vội la lên: “Mẹ không cần đi cùng con, bọn con nhất định sẽ thoát được.”

“Con vội cái gì, không phải bây giờ, mẹ còn có chuyện chưa hoàn thành. Mọi người cứ đi trước, nếu trước khi mẹ xong chuyện, mọi người đã thoát được là tốt nhất, nếu không, mẹ sẽ vào đó tìm mọi người.”

“Mẹ muốn hoàn thành chuyện gì?”

“Mẹ muốn sinh ra nữ hoàng mới cho gia tộc bọ ngựa.”

Đặng Tiêu trừng lớn đôi mắt: “Mẹ ơi, mẹ là con người cơ mà.”

“Mẹ ư?” Nữ hoàng nhìn cậu ta: “Con đừng quên, mẹ cũng là bọ ngựa. Khi mẹ bị nữ hoàng bọ ngựa dị chủng, ý thức của nó rất mạnh, mẹ đấu tranh hơn mười ngày với nó, cuối cùng mới chiếm được quyền khống chế thân thể này, nhưng tâm trí của mẹ cũng thay đổi. Mẹ biết mình đã thay đổi, mẹ biết nhìn dưới góc độ một con người thì suy nghĩ của mình rất quái dị, nhưng mẹ không thể ngăn cản nó. Với quần thể bọ ngựa này, mẹ có cảm tình, cũng có trách nhiệm, trước khi chưa sinh ra nữ hoàng mới, mẹ không thể bỏ chúng mà đi, cho dù con có là con của mẹ.”

Đặng Tiêu dùng vẻ mặt phức tạp hạ tầm mắt.

Nữ hoàng vỗ mặt Đặng Tiêu, dịu dàng nói: “Đi đi, nếu con cho rằng chuyện này là đúng thì đi làm nó đi. Nếu con không ra được, mẹ sẽ cùng vào chết với con.”

Đặng Tiêu hai mắt đẫm lệ nhìn bà: “Mẹ ơi…”

Nữ hoàng thần sắc thay đổi, dữ dằn tát Đặng Tiêu một cái: “Bà đã bảo mày nín khóc rồi mà!”

Fi: Nữ hoàng đáng yêu quá, vừa làm chương này vừa tưởng tượng cảnh sáu em hoa phong lan lẽo đẽo theo sau nữ hoàng rồi bị quát đứng ngoài không được vào tổ cùng, rồi cảnh Đặng Tiêu mè nheo xong ăn tát.:smile:))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK