Mục lục
Kỷ Cambri Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh tay Ngô Du biến thành một thanh kiếm khổng lồ bằng băng đâm vào miệng tê tê.

Sau khi thành công đoạt được miếng ngọc ở hồ Thanh Hải, họ bắt đầu kế hoạch tiến quân đến cấm khu Golmud.

Trong thời gian nghỉ ngơi hồi phục, nhiệm vụ chủ yếu của họ vẫn là tu luyện, không ngừng tu luyện. Áp lực sinh tồn khổng lồ khiến Ngô Du trở nên trầm mặc ít lời, những cãi cọ xung đột trước kia ở Trùng Khánh đặt ở nơi này hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, mỗi người đều cảm nhận được sự áp bức khi bị bóng ma chết chóc bao phủ. Trong hoàn cảnh này, giữa người với người rất dễ sinh ra sức đoàn kết mạnh mẽ, điều này khiến quan hệ giữa Ngô Du và Trần thiếu đạt được tiến triển trước nay chưa từng có. Hai người không hề xung đột vì vấn đề quản lý Trùng Khánh cách xa ngàn dặm mà bàn bạc làm thế nào để cường hóa bản thân và dị nhân cấp dưới. Họ chung sống càng ngày càng hòa thuận, Ngô Du vì thế mà mừng thầm không thôi.

Trong mấy tháng ở Tây Ninh, vì thời gian bình yên trước cuộc đại chiến rất ngắn ngủi nên tất cả càng thêm quý trọng khoảng thời gian này. Ngô Du và Trần thiếu, sáng thì tu luyện, đến tối thường xuyên triền miên trắng đêm. Có lẽ lo rằng thật sự không thể rời khỏi Thanh Hải nên họ đều ôm suy nghĩ chắc hẳn phải chết mà vượt qua ngày ngày đêm đêm, cho nên chỉ muốn tận tình phóng túng hưởng thụ. Trần thiếu biết mình đã hoàn toàn bị Ngô Du thay đổi, bất luận là cơ thể hay là linh hồn, hắn đã không thể đơn thuần xem Ngô Du như một kẻ địch hay giặc thù nữa. Giữa họ có lẫn quá nhiều ân oán tình thù, hắn thật sự không biết đối xử với Ngô Du như thế nào, chỉ biết người đàn ông này cả đời hắn không thể quên.

Mùa đông năm nay kéo dài một cách đặt biệt, rét lạnh buốt giá, khi họ xuất chinh đến cấm khu, trời còn phủ tuyết rơi như lông ngỗng. Từ Tây Ninh đến Golmud đi mất chừng nửa tháng mới đến trung tâm nơi xảy ra động đất, cũng chính là cấm khu – nơi có vô số sinh vật biến dị cao cấp siêu đẳng trong truyền thuyết.

Tâm địa chấn là một ngọn núi tuyết, sau khi động đất xảy ra, trên núi xuất hiện một cái khe khổng lồ, trong khe có một cửa vào dẫn xuống sơn động trong núi. Căn cứ theo thiết bị kiểm tra, dao động năng lượng của ngọc Con Rối truyền đến từ trong sơn động. Đoàn người trùng trùng điệp điệp tiến vào sơn động khổng lồ.

Lúc đầu, tất cả sinh vật biến dị đẳng cấp cao đều náu mình, điều này khiến họ càng thêm run sợ. Cho đến tận lúc họ đã đi hết một ngày một đêm, xâm nhập vào sâu trong sơn động, trước mắt xuất hiện một rừng nấm. Trong rừng nấm, dao động năng lượng mãnh liệt của sinh vật biến dị gần như khiến họ không thể thở nổi, nhưng ngọc Con Rối ở ngay phía trước, họ không thể lùi bước được.

Sinh vật bên trong Cấm khu đều là biến dị nhiều lần, một sinh vật dung hợp đặc tính của mấy loài khác nhau, con nào cũng cực mạnh. Khi đại chiến chính thức bùng nổ, tất cả đều chìm trong hỗn chiến điên cuồng.

Ngô Du ngồi trên người Trần thiếu, dẫn theo người của hội Băng Sương một đường xông về phía trước, một con tê tê biến dị chặn kín đường đi của họ. Trên người nó mọc cánh chim, cơ thể khổng lồ bọc bởi lớp giáp dày cộm, bề ngoài hoàn toàn là sinh vật chỉ có trong tưởng tượng, e rằng ngay cả súng đạn cũng chưa chắc đã bắn thủng.

Ngô Du hô: “Tất cả tiếp tục tiến về phía trước, để tôi đối phó với nó.”

Trần thiếu nói: “Tao đi vòng qua hấp dẫn sự chú ý của nó.”

Ngô Du vỗ vỗ đầu hắn: “Anh tiến về phía trước, đừng xen vào tôi, nếu ngay cả nó tôi cũng không đối phó được thì sao có thể bảo vệ mọi người.” Nói xong, Ngô Du nhảy xuống khỏi người Trần thiếu, đáp xuống mảnh đất phía trước, trong nháy mắt biến thân thành người băng khổng lồ, chạy đến phía con tê tê, một đấm nện xuống đầu nó.

Tê tê lăn ra xa mấy mét, lật người lại, vung móng vuốt vừa to vừa sắc chộp tới phía hắn. Băng giá mọc lên từ dưới mặt đất, nhanh chóng đóng băng cơ thể nó, nhưng quái thú rất khỏe, chẳng bao lâu thì một chân đã thoát được khỏi trói buộc.

Cánh tay Ngô Du biến thành một thanh kiếm khổng lồ bằng băng đâm vào miệng tê tê. Quái thú cúi xuống dùng cái đầu rắn như tấm khiên húc vào kiếm băng, kiếm tuy cứng rắn nhưng rất giòn, mũi kiếm đã bị gãy trước cú húc của tê tê! Một chân của tê tê chộp tới đùi Ngô Du khiến trên tảng băng có một vết nắm sâu hoắm. Ngô Du một tay bóp chặt hàm trên của nó, đề phòng nó khép miệng, thọc khuỷu tay vào trong.

Tê tê không chút do dự cắn xuống, tảng băng cứng rắn bị nó cắn đến phát ra tiếng kèn kẹt, Ngô Du thọc tay kia vào trong miệng nó, nhanh chóng vươn dài kiếm băng bị gãy, một phát đâm xuyên qua miệng quái thú, máu tươi văng khắp nơi. Con tê tê lăn lộn trên đất, tuy rằng nhất thời không chết nhưng đã hoàn toàn không thể chiến đấu thêm nữa.

Ngô Du giải quyết nó xong thì đuổi theo Trần thiếu, đoàn người của hội Băng Sương bị một bầy quái vật đầu người thân ong cản đường, đã có người bị thương.

Trần thiếu da lông dày, hơn nữa có công cụ phòng thủ bằng năng lượng, ong vàng đối với hắn không tạo thành thương tổn quá lớn. Thế nhưng hình thể của hắn quá lớn, lại không am hiểu đối phó với sinh vật bé nhỏ có tốc độ nhanh. Có rất nhiều ong vàng, nhất thời họ đã bị bao vây.

Ngô Du lập tức nhảy lên lưng Trần thiếu, đồng thời cơ thể nhanh chóng thu nhỏ lại, nhũ băng lớn như mưa bắn lên trên trời, tấn công đàn ong, phập phập phập phập, rất nhiều nhũ băng đâm xuyên qua người ong vàng. Ngô Du hô về phía Diêu Tiềm Giang – dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Thủy cách đó không xa: “Quận vương, cho mượn chút nước.”

Diêu Tiềm Giang đang bận phá vây, không quay đầu lại, vung tay về phía hắn, trên đầu họ lập tức rơi xuống “mưa to”, Ngô Du đóng băng số nước đó trong nháy mắt. Ong vàng bay kín trời, chỉ cần dính phải chút nước, nếu không bị đông đá hoàn toàn thì cũng do cánh quá nặng mà rớt xuống dưới, bị người của hội Băng Sương nhất tề chém giết.

Giải quyết xong ong vàng, Ngô Du túm lông Trần thiếu, vội la lên: “Anh không sao chứ? Có bị thương không?”

“Không, có công cụ phòng thủ chắn cho.” Cơ thể Trần thiếu lớn như thế là mục tiêu tấn công nhiều nhất của ong vàng, nếu không có miếng công cụ phòng thủ kia thì ong vàng mang kịch độc chỉ cần đốt hắn một cái là có thể kiến toàn thân hắn lả đi.

Ngô Du thở phào một hơi: “Quả là thứ tốt.”

Tiểu Huy kêu: “Lão đại, chúng ta có người trúng độc.”

“Đưa những ai không chết đi theo!”

“Rõ!”

Trần thiếu chở Ngô Du tiếp tục xông về phía trước. Động vật biến dị như thủy triều đánh tới phía họ, không chỉ có họ là chìm trong khổ chiến mà các tổ chức dị nhân khác cũng phải liều mạng cận chiến. Đây là lần đầu tiên họ phải đối mặt với kẻ địch số lượng không chỉ kinh người mà sức tấn công cá thể cũng mạnh như thế. Thông thường, chỉ một trong hai loại này đã đủ khiến họ tổn thất nặng nề, Cấm khu quả nhiên không làm cho họ thất vọng, so với tưởng tượng của họ, nơi này còn nguy hiểm gấp mấy lần.

Khi họ chạy sâu vào trong rừng nấm, toàn bộ sơn động trong núi đã vượt tầm kiểm soát, hoàn toàn biến thành chiến trường Tu La chém giết sống chết. Trong vòng một tiếng ngắn ngủi, có vô số sinh vật biến dị nhiều lần và đồng đội của họ kẻ chết kẻ bị thương, quanh tai tràn ngập tiếng hô hoán điên cuồng, ai cũng đã giết đến đỏ mắt, cược bằng tính mạng!

Trần thiếu bị một con bò sát biến dị từ đằng trước xông đến cào làm bị thương chân, lúc ấy Ngô Du đang yểm hộ cho người của hội Băng Sương trên trời, nghe thấy tiếng gầm nặng nề của Trần thiếu, trái tim bỗng co mạnh lại. Hắn vội vàng xử lý xong chiến trường bên trên, giơ kiếm băng khổng lồ đâm mạnh vào con bò sát kia, hơn nữa còn trút căm phẫn mà đâm đến mấy nhát. Đợi kẻ địch chết hẳn, hắn mới chạy đến chỗ Trần thiếu, vội la lên: “Anh sao rồi? Chân bị thương?”

Trần thiếu nghiến răng: “Vết thương nhỏ thôi, đừng có ngừng, tiếp tục xông về phía trước.”

Ngô Du nhìn đôi chân róc rách đổ máu của Trần thiếu mà chau mày, có thể phá tan công cụ phòng thủ bằng năng lượng thì nhất định là một lực rất mạnh, chỉ e Trần thiếu bị thương không nhẹ. Ngô Du nói: “Anh khôi phục hình người, tôi cõng anh.”

Trần thiếu quyết đoán: “Không được, sẽ làm ảnh hưởng đến sức chiến đấu của mày. Mày cứ mặc tao, chút thương tích này sẽ không làm ảnh hưởng đến sự hành động của tao.”

“Nhưng…”

“Ngô Du!” Trần thiếu nhìn hắn, trong đôi mắt khổng lồ hình thái chó lóe ra ánh sáng kiên định: “Chỗ này không chỉ có người của mày mà còn có thuộc hạ cũ của bang Thanh Nham, tao không thể bảo vệ cho họ thì thôi, tuyệt đối không thể làm vướng chân họ!”

Ngô Du nhìn sâu vào hắn, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Từ giờ trở đi, anh không được rời khỏi tầm mắt của tôi.”

Trần thiếu vươn chân, dùng một ngón chân xù lông gõ vào ngực Ngô Du: “Yên tâm, đi đi!”

Người của hội Băng Sương chạy sâu vào trong rừng nấm, không hề chùn bước.

Đột nhiên, họ nghe phía trước có người kêu: “Chỗ này có thành ngầm dưới đất trốn được này, mọi người mau lên!”

Nghe được tin, tất cả phấn chấn hẳn lên. Họ đã sắp không giữ được nữa, quái vật ở đây giống như không thể giết hết, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên dẫu có lợi hại song sớm muộn gì cũng sẽ bị hao sạch năng lượng. Thành ngầm có chỗ trốn được là đường sống của họ.

“Chạy mau! Giết nhanh lên!” Ngô Du hô lớn.

Đoàn người hợp lại sức lực cuối cùng, điên cuồng giết chóc mở đường máu, miệng vào thành ngầm ở cách đó không xa, người chạy tới trước đã lục tục nhảy xuống, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thì cản phía sau.

Biết họ đã chạy đến lối vào, Trần thiếu không còn có sức để duy trì hình thái Caucasian, biến về hình người.

Ngô Du tiếp được cơ thể lung lay sắp đổ của hắn, nhìn chân hắn bị mở một vết thương lớn, hai mắt đỏ ngầu.

Chẳng bao lâu, gần trăm người đều biến mất ở cửa vào. Theo số lượng dị nhân giảm bớt, nhiệm vụ chống lại động vật biến dị trong rừng nấm rơi cả vào người dị nhân sức mạnh thiên nhiên, lúc này họ cũng đã rất mệt mỏi, chỉ có thể ráng chống đỡ.

Đợi người của hội Băng Sương xuống hết, dưới sự hộ tống của Ngô Du, Trần thiếu đi đến miệng vào. Ngô Du dựng lên tường băng khổng lồ, vừa ngăn động vật biến dị truy kích vừa đưa Trần thiếu xuống: “Mau xuống!”

Trần thiếu nhìn lại hắn, lạnh lùng nói: “Mày cẩn thận!”

Một con gấu biến dị dùng một tay đánh nát tường băng sớm có vết rạn, móng vuốt vĩ đại xuyên qua vụn băng, vung về phía lưng Ngô Du.

Trần thiếu tóm Ngô Du dùng sức kéo về phía trước, vuốt gấu khổng lồ cào qua lưng Ngô Du. Ngô Du chịu đau kêu lên một tiếng, cảm giác sau lưng rực cháy. Hắn phẫn nộ quay đầu lại, cánh tay lập tức biến thành mũi lao đâm xuyên qua ngực gấu, đồng thời cũng ngã rạp xuống, máu chảy đầy đất.

Trần thiếu một tay ôm lấy hắn, kéo xuống thành ngầm.

Thủy Thiên Thừa: Đã lâu rồi không viết chiến đấu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK