Chương 105
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, trời đã tối đen như mực.
Đúng lúc này, cửa mở ra.
Đèn sáng lên.
Trần Ngọc Thuý ôm bụng đứng trước cửa: “Cái đồ phù thuỷ nhà mày, không ngờ mày lại dám nguyền rủa mẹ ruột của mình, mày làm tao đau bụng thì đừng hòng có thể dễ chịu.”
Nói xong, bà ta xông lên liên tục đánh lên bụng Tô Nhược Hân.
Đau!
Rất đau!
Trần Ngọc Thuý đánh như nổi điên.
Nhưng nhìn thấy mồ hôi trên trán Trần Ngọc Thuý, Tô Nhược Hân lại bật cười.
Vì cô biết Trần Ngọc Thuý đau bụng đến mức nào, muốn đau bao nhiêu thì đau bấy nhiêu.
“Mày… Mày còn cười nữa, tao đánh chết mày.” Bà ta lại đánh một quyền lên bụng Tô Nhược Hân, nhưng dường như còn chưa hả giận, bà ta thẳng thừng cởi giày nhảy lên giường, liên tục giẫm lên bụng Tô Nhược Hân, giẫm rất mạnh.
Nhưng từ đầu đến cuối Tô Nhược Hân vẫn đang nở nụ cười.
Cô chỉ đang đau đớn bên ngoài thôi, còn Trần Ngọc Thuý là đau từ bên trong.
“Mẹ, con đến ngày thật rồi, phải làm sao đây?” Trần Ngọc Thuý đang dạy dỗ Tô Nhược Hân thì Tô Thanh Hà hốt hoảng chạy vào từ bên ngoài: “Thiên Tường sắp đến rồi, phải làm sao đây?”
Trần Ngọc Thuý sa sầm mặt, không ngờ Tô Nhược Hân lại phán chuẩn đến thế: “Tô Kim Như đâu, hỏi xem có phải nó cũng bị đau bụng không? Cả ba con nữa, có phải ông ấy cũng bị tái phát bệnh đau nửa đầu không?”
Lúc trước nghe thấy lời của Tô Nhược Hân, bọn họ chỉ nghĩ rằng cô cố ý nguyền rủa bọn họ, nhưng bây giờ bà ta thật sự đau bụng, Tô Thanh Hà cũng thật sự đến ngày, khiến bà ta không khỏi nửa tin nửa ngờ.
“Tô Kim Như, em đi hỏi xem có phải bệnh đau nửa đầu của ba tái phát rồi không, sau đó thì lên đây.” Tô Thanh Hà gằn giọng hô lên trên hành lang.
Chẳng mấy chốc, Tô Kim Như và Tô Cảnh Đình đều có mặt.
“Mẹ, con cũng bị đau bụng, ba nói bệnh đau nửa đầu của ba cũng thật sự tái phát rồi.” Tô Kim Như cũng đang ôm bụng, đi vào phòng của Tô Thanh Hà với vẻ khó tin.
Nghe thấy thế, Trần Ngọc Thuý lại liếc nhìn Tô Nhược Hân, vừa định quát mắng thì bụng chợt đau nhói, đau đến mức khiến bà ta rên rỉ: “Cảnh Đình, tôi đau bụng chết mất, giống như có thứ gì đó đang khuấy đảo trong bụng tôi vậy, đau chết mất.”
“Con cũng thế, mẹ, hay là đến bệnh viện đi.”
“Không được, hôm nay ngày vui của chị con, Thiên Tường sắp đến rồi, không thể cứ từ bỏ như thế được.”
“Mẹ, con đến ngày rồi, phải làm sao đây?”
“Đến thì đến, con chiến đấu đẫm máu cho mẹ, chỉ cần con có thể hút hồn Hạ Thiên Tường, mẹ không tin cậu ta không cưới con, con là con gái của mẹ, đứa con gái thông minh nhất, con đã được định sẵn là vợ của một người đàn ông như Hạ Thiên Tường rồi, chúng ta không được lùi bước, mau chuẩn bị đi, chỉ được thành công, không được thất bại.”