Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 127

Lúc trước ở trên xe, Hạ Nhất lái xe.

Có thêm một người nên cô không muốn nhiều lời.

Bây giờ, trong phòng khách này chỉ có cô và anh, cô nhất định phải cảm ơn anh.

“Không cần, chúng ta lên tầng thôi.” Hạ Thiên Tường thản nhiên nói. Với quan hệ giữa Tô Nhược Hân và anh, không cần phải cảm ơn.

Tô Nhược Hân ra sức giãy giụa: “Tôi sẽ ngủ ở phòng khách.”

“Không được.”

“Vậy tôi sẽ về trường học. Lúc trước đã nói rồi, tôi tới đây ở thì chỉ ngủ phòng khách. Hạ Thiên Tường, sau này anh còn phải cưới vợ, tôi cũng phải lấy chồng. Tôi không thể phá hỏng danh tiếng của anh, anh cũng không thể phá hỏng danh tiếng của tôi được.” Tô Nhược Hân nghiêm túc giáo dục Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường nhớ lại lời cô gái nói cách đây không lâu, cô chê anh già.

Xem ra, anh chỉ có thể nghĩ cách khác, từng bước tiến vào trái tim cô, làm cô bất tri bất giác không rời xa anh được nữa.

Đến lúc đó, bọn họ sẽ không tách ra.

Hạ Thiên Tường có ý này, mới khẽ gật đầu: “Được rồi, em có thể ngủ ở phòng khách, chỉ là chỉ có thể ngủ ở phòng khách bên cạnh phòng của tôi.”

Lúc này, Tô Nhược Hân mới hài lòng: “Anh cho tôi mượn miếng ngọc của anh.” Đây mới là mục đích cô về nhà với anh.

Không vì gì khác.

Hạ Thiên Tường nheo mắt lại, không hiểu sao cảm thấy Tô Nhược Hân tuyệt đối có hứng thú với miếng ngọc của anh hơn là hứng thú với anh.

Điều này có vẻ không hợp lý.

Một miếng ngọc lạnh lẽo như thế làm sao thoải mái bằng ôm một người sống như anh.

Nhưng cô gái nhỏ muốn, anh không nỡ không cho mượn: “Em cầm đi.”

“Cám ơn.” Tô Nhược Hân vui mừng, nhảy nhót đi vào thang máy. Hình ảnh kia lọt vào trong mắt Hạ Thiên Tường, anh bỗng nhiên cảm thấy mình già thật rồi.

Dáng vẻ nhảy nhót như vậy, anh tuyệt đối không thể nào làm được.

Phòng khách của Tô Nhược Hân ở bên cạnh phòng ngủ của Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân vào phòng khách, cho dù là lúc tắm cũng cầm miếng ngọc kia.

Cô áp nó lên trên vết bớt, có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của cơ thể, cảm giác càng lúc càng thoải mái.

Cô cúi đầu nhìn bụng của mình, thật ra vẫn thấy hơi bầm tím.

Nhìn vết bầm kia, đáy mắt cô tối tăm.

Tô Nhược Hân quấn khăn tắm đi ra, nằm sấp trên chiếc giường lớn mềm mại.

Cô nẩy mạnh người, cảm thấy chất lượng của cái đệm này không khác gì trên giường của Hạ Thiên Tường và cả trên chiếc giường ký túc của cô nữa.

Cuối cùng cũng có thời gian rảnh, cô lấy điện thoại di động ra.

Thật ra lúc ra khỏi nhà họ Tô, cô đã gửi tin nhắn cho Dương Mỹ Lan, báo cho cô ấy biết cô vẫn bình an.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK