Chương 75
Nếu Tô Nhược Hân dậy sớm hơn thì sẽ càng tươi và mềm hơn nữa.
“Cô không cần lấy hàng, chỉ cần báo trước cho tôi biết là được.” Anh sẽ thu xếp cho cô: “Nhưng mà tôi cũng sẽ tham gia buổi tụ tập của bọn cô.”
Nghĩ tới trong số các bạn học của cô chắc chắn sẽ có con trai, Hạ Thiên Tường lập tức quyết định như vậy.
“Bạn học tụ tập với nhau thì đương nhiên đều phải là bạn học chứ, anh đến đó sẽ rất kỳ, chuyện này không được đâu.” Cô được ăn uống thoải mái, tuy rằng phản đối, nhưng giọng điệu cũng không quá gắt gỏng.
“Tôi cung cấp nguyên liệu.”
“Chúng tôi trả tiền.”
“Cô chắc chứ?” Hạ Thiên Tường xoay lại nhìn Tô Nhược Hân, đôi mắt đen láy sáng rực.
Tô Nhược Hân tự giác đặt xiên đồ nướng trong tay xuống. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông đeo tạp dề mà trông giống y như bậc đế vương. Nướng đồ nướng thôi mà, có cần tỏa ra hào quang rực rỡ như vậy không?
Nhưng đối mặt với Hạ Thiên Tường thế này, cô có hơi kinh sợ: “Đắt lắm sao?”
“Ừm, rất đắt.” Hạ Thiên Tường nhìn quần áo trên người cô.
Tô Nhược Hân càng kinh sợ: “Đắt là bao nhiêu? 15 triệu?”
“150 triệu.” Anh trước giờ không tính toán chi ly, bao nhiêu tiền cũng được. Phí chế biến là 60 triệu, về phần nguyên liệu, anh tùy tiện ra cái giá 90 triệu.
Bởi vì tất cả đồ ăn trên bàn đều là đồ hữu cơ, rau sạch không sử dụng phân bón hóa học và chất kích thích sinh trưởng, không thể mua được ở siêu thị bình thường, nên 90 triệu thực sự khá rẻ.
“Hạ Thiên Tường, sao anh không đi cướp luôn đi?” Tô Nhược Hân bật dậy, vươn tay nhéo mu bàn tay Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường nhìn động tác của cô, anh lặng lẽ đặt xiên thịt trong tay xuống, đưa cánh tay như tác phẩm nghệ thuật đến trước mặt cô: “Nhéo đi.”
Tô Nhược Hân đột nhiên không còn hứng thú nhéo anh nữa.
Thật nhàm chán.
“Vậy tôi không cần nữa.”
“Ừm, không cần là tốt nhất.” Anh chỉ sẵn lòng chuẩn bị những thứ này cho một mình cô, còn những người khác, anh không thích.
Tô Nhược Hân trợn mắt nhìn anh một cái rồi nói anh thật hẹp hòi, đây mà là đang đãi cô ăn đồ nướng đấy hả.
Thôi bỏ đi, cô không chấp nhặt với anh nữa, cô và bạn học ăn đồ ăn bình thường cũng được.
“Hạ Thiên Tường, sao anh không ăn?” Cô đã ăn no nhưng vẫn ăn chưa đã thèm, thế là cái bụng căng tròn vẫn còn đang cố gắng chứa đồ ăn.
“Đợi cô ăn xong đã.” Anh cảm thấy tốc độ nướng thịt của mình không theo kịp tốc độ cô ăn, nếu ăn cùng cô, cô gái nhỏ sẽ thèm chảy nước miếng mất.
Vậy cô sẽ không khách sáo đâu, chậc chậc.