Chương 124
Tô Thanh Hà lập tức nhìn về phía Trần Ngọc Thúy: “Mẹ…” Cô ta hận không thể đâm Trần Ngọc Thúy.
Đến lúc này, cô ta mới phát hiện, hóa ra người phá hỏng một buổi tối tốt đẹp này chính là mẹ cô ta, Trần Ngọc Thúy.
Nếu không phải kỳ kinh nguyệt của cô ta tới, trong phòng sẽ không có mùi máu, Hạ Thiên Tường sẽ không thấy phản cảm, nói không chừng bây giờ anh còn ở trên giường với cô ta…
Cho nên, chuyện gì cũng bị Trần Ngọc Thúy phá hỏng hết rồi.
Không được, cô ta không phục.
Nếu cho cô ta một cơ hội nữa, Hạ Thiên Tường chắc chắn sẽ là của cô ta.
Trần Ngọc Thúy cũng sửng sốt. Bà ta có lòng tốt muốn bồi bổ cho Tô Thanh Hà, tăng cường sức lực cho cô ta đại chiến một trận với Hạ Thiên Tường.
Kết quả, bà ta làm sao ngờ được mình bồi bổ một lần quá nhiều, sau đó khiến kinh nguyệt của Tô Thanh Hà tới sớm, phá hỏng tất cả.
Hạ Thiên Tường bế Tô Nhược Hân rời đi, vừa đi vừa nói với bốn người đang trợn mắt há hốc mồm phía sau: “Đi bệnh viện kiểm tra rõ ràng. Nếu đúng như lời Tiểu Hân nói, các người phải lập tức tới trường học xin lỗi Tiểu Hân.”
Nói cái gì mà Tô Nhược Hân dùng vu thuật, từ trước tới nay anh đều không tin.
Bốn người Trần Ngọc Thúy và Tô Thanh Hà đã hóa đá ngay tại chỗ. Dù sao bọn họ cũng không ngờ được, một câu nói làm bậy không thể sống của Tô Nhược Hân hóa ra cũng không sai.
Đúng vậy, đêm đó sau khi tới phòng cấp cứu của bệnh viện kiểm tra, bốn người đều gục đầu xuống.
Tô Nhược Hân nói không sai về căn bệnh của bốn người.
Thật ra, bác sĩ trong phòng cấp cứu không khám ra được bọn họ bị bệnh gì, kiểm tra mấy lần vẫn không kiểm tra ra được.
Khi thấy kiểm tra nhiều lần vẫn không tìm ra được căn bệnh, bốn người cuối cùng chỉ đành kể ra những lời Tô Nhược Hân đã nói.
Thật ra, trước khi bọn họ nói ra vẫn còn nửa tin nửa ngờ, cho rằng Tô Nhược Hân có thể nói dối bọn họ.
Kết quả, bác sĩ nghe bọn họ kể lại bệnh lý mà Tô Nhược Hân đã nói qua, sau khi cho kiểm tra lại, chỉ tốn nửa giờ đã xác định được.
Bệnh mà bốn người bọn họ mắc phải đúng như lời Tô Nhược Hân đã nói, không sai chút nào.
Trong cùng một phòng bệnh, bốn người đều truyền dịch.
Trần Ngọc Thúy ủ rũ nằm đó: “Sao có thể như vậy được? Tô Nhược Hân thật sự không dùng vu thuật à?”
“Sáng mai, tất cả đều tới trường học xin lỗi Tô Nhược Hân đi.” Tô Cảnh Đình lấy thân phận là chủ gia đình ra lệnh.
“Tôi không đi.” Trần Ngọc Thúy cứng đầu nói. Bà ta vừa nghĩ tới chuyện phải xin lỗi Tô Nhược Hân, trong lòng đã thấy kháng cự.
“Bà có thể không đi. Chẳng qua bà cũng thấy qua thủ đoạn của Thiên Tường đấy. Nếu bà không sợ cậu ta lại sai người đạp bay bà, bà cứ việc không đi.”
Trần Ngọc Thúy im bặt.
Một cú đạp của Hạ Nhất làm bà ta vẫn cảm giác nổ đom đóm mắt đến tận bây giờ, luôn thấy như có thứ gì đó chuyển động ở trước mắt.
“Ba, chúng ta nhất định phải đi sao?” Tô Thanh Hà nghiến răng nghiến lợi. Sao cô ta phải xin lỗi con khốn Tô Nhược Hân kia chứ? Cô ta không thích.