Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96

Tay Tô Nhược Hân run lên, được rồi, là cô tự mình đa tình.

Hơn một tuần trước, Hạ Thiên Tường còn trong trạng thái hôn mê không tỉnh.

Xem ra, tất cả chỉ là trùng hợp.

Hạ thị có tiền như vậy.

Hỗ trợ xây dựng trường học là chuyện vô cùng bình thường.

Cô nghĩ nhiều rồi.

Cô làm sao đáng để anh bỏ ra vài chục tỷ tu sửa toàn bộ ký túc xá của trung học Khải Mỹ chứ.

Nghĩ tới đây, trong lòng thả lòng, đồng thời không biết là thế nào, lại có chút thất lạc.

Cô đứng ngây ra đó, ngay cả Hạ Thiên Tường biến mất trong tầm mắt lúc nào cũng không biết.

Cho tới khi điện thoại vang lên, mới hoàn hồn.

Là Dương Mỹ Lan.

“Tô Nhược Hân, cuộc điện thoại trước đó của cậu là cái quỷ gì vậy? Canh đậu xanh và khoai lang chiên gì đó, tớ nói với mẹ rồi, gói há cảo đem tới cho cậu, muốn ăn nhân gì?”

“Nhân thịt heo cải trắng rau cần.” Tô Nhược Hân không khách sáo.

“Được, buổi tối đừng ra ngoài ăn, mẹ tớ nấu xong tớ liền xuất phát, đem tới hai chúng ta cùng ăn nóng.”

“Ừa.” Mũi Tô Nhược Hân chua xót, cô thật hạnh phúc: “Đúng rồi, ký túc xá của chúng ta tu sửa xong rồi, rất đẹp, cậu đến sớm chút xem, đảm bảo trong lòng nở hoa.”

“Biết rồi, khoảng bốn giờ tớ xuất phát.”

Dương Mỹ Lan cúp máy, Tô Nhược Hân nghe tiếng tít trong điện thoại, đáy lòng nói không ra cảm giác gì.

Nghiêng người nằm trên giường, chỉ cảm thấy chưa từng thoải mái như vậy.

Đệm giường thoải mái, giống với đệm Hạ Thiên Tường.

Cũng không biết là nhãn hiệu gì, mềm mại, lại không hõm xuống, rất đàn hồi.

Tranh thủ ký túc xá không có ai, cô yên lặng ngồi thiền, khôi phục thân thể.

Vừa ngồi liền hơn hai tiếng đồng hồ.

Bỗng nhiên, trong hành lang truyền tới giọng nói líu ríu hưng phấn của nữ sinh.

“Có cơm rồi, có cơm rồi, bữa trưa nhà ăn cung cấp cơm trưa miễn phí, không ăn lãng phí, cùng đi đi.”

“Ừa, không đi chính là đồ ngốc, nghe nói có cá có thịt, đều rất ngon.”

Có người đi qua cửa phòng Tô Nhược Hân, còn gõ một cái: “Có ai không? Đến nhà ăn ăn cơm trưa miễn phí.”

“Đến đây.” Tô Nhược Hân nghe thấy rồi.

Cô có chút nghi hoặc.

Nhà ăn của trung học Khải Mỹ thực ra thùng rỗng kêu to, bình thường căn bản không mấy học sinh quan tâm.

Bởi vì, thức ăn quá ít, hơn nữa, không hề vệ sinh.

Còn nữa, rất đắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK