Chương 95
Vùng trời nhỏ của cô, anh muốn xem xem.
Tô Nhược Hân nhìn hiệu trưởng Thạch, cô dám nói không cho sao: “Hiệu trưởng Thạch mời vào, cậu Hạ mời vào.”
Hạ Thiên Tường vừa vào ký túc xá, Tô Nhược Hân đã có cảm giác áp bách, người đàn ông này quá cao, lúc xây dựng ký túc xá này chỉ có độ cao hai mét tám, anh đi vào liền rõ ràng vô cùng đè ép.
Hạ Thiên Tường tùy ý liếc nhìn một lượt, chỉ vào vị trí sau cửa, nói: “Chỗ này có thể đặt một cây nước nóng lạnh thông minh.”
“Vâng, cậu Hạ, tôi sắp xếp ngay.”
“Trên bàn học, sát mặt tường có thể bày thêm một dãy kệ sách.”
“Có thể.” Hiệu trưởng Thạch gật đầu, dù sao cũng là đội công trình bỏ tiền, ông ta chỉ cần gật đầu là được.
“Những thứ này đều sắp xếp tiến hành vào lúc học sinh lên lớp đi, đừng ảnh hưởng học sinh lên lớp.”
“Vâng, cậu Hạ yên tâm, nhất định sắp xếp thỏa đáng.” Cảm giác xem ký túc xá học sinh thành nhà mình, sáng tạo như vậy thật sự rất hoàn mỹ.
Đương nhiên, tiền tiêu tốn cũng không rẻ.
Nhưng cậu Hạ thích, vậy thì tiếp tục, hiệu trưởng Thạch rất vui lòng mưu cầu phúc lợi cho học sinh.
Tô Nhược Hân mở to mắt nhìn, điều mình vốn muốn, bị vài ba câu của Hạ Thiên Tường thực hiện rồi.
Anh là thiên sứ của cô sao?
Chỉ là, thiên sứ không cao như anh đi?
Nhìn chằm chằm anh, cô không dời được ánh mắt.
Sau đó, Hạ Thiên Tường và hiệu trưởng Thạch lại nói gì, cô hoàn toàn không nghe thấy nữa.
Cho tới khi hiệu trưởng Thạch ở trước, Hạ Thiên Tường ở sau, một trước một sau đi về phía cửa, người nhìn chằm chằm trước mắt dời vị trí, Tô Nhược Hân mới hoàn hồn, vội vàng bước theo, bàn tay nhỏ kéo góc áo người đàn ông: “Hạ Thiên Tường, tu sửa trường học là vì tôi sao?”
Lượng công trình lớn như vậy, vài tỷ tuyệt đối không đủ, phải cả chục tỷ, thậm chí nhiều hơn.
Đây không phải tu sửa một căn nhà, mà là toàn bộ tòa nhà ký túc xá.
Nếu là vì cô, cô rất ngượng ngùng.
Mở to mắt chờ đợi câu trả lời của Hạ Thiên Tường, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi, trái tim cũng như muốn nhảy lên tới cuống họng.
Công trình lớn như vậy nếu đều là vì một mình cô mà nói, cô không thiếu nổi anh món nợ như vậy.
Cô có bán mình cũng trả không nỗi.
Trừ phi, tương lai cô mở một phòng khám hoặc bệnh viện kiếm tiền trả anh.
Nhưng cũng phải vài năm sau.
Người đàn ông trước mặt khẽ khựng lại, sau đó mở miệng: “Hiệu trưởng Thạch, khoản công trình này phê chuẩn lúc nào?”
“Hơn một tuần rồi, sao vậy?” Hiệu trưởng Thạch không hiểu quay đầu nhìn sang.