Chương 58
Thấy anh không đáp lại, Tô Nhược Hân càng khóc to hơn: “Anh không phải là bạn trai của tôi, cũng không phải là chồng tôi, anh lấy tư cách gì mà tự ý hôn tôi? Anh có biết đây là hành vi của mấy kẻ lưu manh xấu xa không?”
“Vậy thì tôi có thể làm bạn trai của cô.” Sau khi nghe Tô Nhược Hân nói những lời đó, Hạ Thiên Tường nói ngay không cần suy nghĩ.
“Không cần, tôi không muốn có một người bạn trai như anh.”
“Vậy… làm chồng luôn thì sao?” Như thế sẽ có thể phát sinh ra thêm một hành vi khác.
“Hạ Thiên Tường, anh đừng có mơ, tôi không thích anh, vô cùng vô cùng không thích, tôi bây giờ rất ghét anh, rất hận anh, anh mau đứng dậy đi.” Càng nghĩ càng uất ức, Tô Nhược Hân càng khóc to hơn, đến mức khàn cả giọng, cơ thể không ngừng run lên.
Nhìn thấy Tô Nhược Hân không ngừng khóc, Hạ Thiên Tường chậm rãi đứng dậy, lấy khăn ướt đưa cho cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Đừng khóc nữa, tôi hứa với cô, sau này sẽ không tự ý hôn cô nữa.”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông, Tô Nhược Hân không hiểu sao trái tim mình lại nhói đau.
Không đúng, anh như vậy là đáng đời mà.
Tô Nhược Hân khịt mũi vài cái, sau đó lau nước mắt rồi đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Khi cô đang thu dọn, Hạ Thiên Tường đứng bên giường lặng lẽ quan sát.
Có vẻ như anh muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Trong căn phòng này, ngoại trừ tài liệu học tập mà cô mang đến thì tất cả đều là của nhà họ Hạ, ngay cả đến quần áo mà cô đang mặc trên người cũng là của họ, vậy nên cũng không có gì nhiều để thu dọn.
Chỉ trong một phút, Tô Nhược Hân đã thu dọn xong đồ của mình.
Nhìn thấy người đàn ông vẫn còn ngây người đứng đó, Tô Nhược Hân tức giận nói: “Hạ Thiên Tường, tôi đi đây.”
Tô Nhược Hân có chút luyến tiếc.
Nhưng không phải cô luyến tiếc Hạ Thiên Tường mà là khối ngọc bội trên cổ anh.
Miếng ngọc đó hợp với vết bớt của cô đã đánh thức anh lần này, hơn nữa mỗi khi miếng ngọc và vết bớt tiếp xúc với nhau, tốc độ luyện công của cô cũng tăng lên rất nhanh.
Tuy nhiên, cô không thể vì một miếng ngọc mà “lấy thân đền đáp” được.
Tô Nhược Hân đeo balô lên vai rời đi.
Vừa mới ra khỏi thang máy thì cô gặp Phương Tấn đúng lúc quay về: “Cô Tô, tôi tiễn cô.”
Thật trùng hợp!
Tô Nhược Hân vô thức nhìn lên lầu, thoáng thấy Hạ Thiên Tường đang đứng trước lan can.
Dường như ngay khi cô bước ra, anh cũng đi theo ra ngoài đứng đó nhìn cô.
“Không cần đâu.” Tô Nhược Hân sụt sịt mũi, mắt sưng, môi cũng sưng, cô dứt khoát rời đi không do dự.
Phương Tấn ngây người ra, không hiểu hai người này bị làm sao, một người thì bảo anh tiễn, một người lại nói không cần, anh ta tiễn cũng không được, mà không tiễn lại càng không được.
Do dự một lúc, mặc dù không tiễn sẽ tệ hơn cố chấp tiễn, nhưng Phương Tấn cảm thấy thật ra để người khác tiễn sẽ được hơn, vậy nên anh bước thẳng vào thang máy mà không suy nghĩ gì thêm.
Phương Tấn đẩy cửa phòng ngủ của Hạ Thiên Tường ra, thấy người đàn ông đang đứng quay lưng trước khung cửa sổ sát sàn, lẳng lặng nhìn cô gái đang đi khuất khỏi tầm mắt.