Chương 116
Theo tiếng quát của anh, cửa ban công mở ra.
Tô Cảnh Đình và Tô Kim Như lúc trước chưa kịp ra ngoài lúc này mở cửa ra, ngượng nghịu lần lượt bước ra ngoài.
“Cậu Hạ, chúng tôi không cố ý đâu.”
“Ra ngoài.”
Trong giọng nói ẩn nhẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận.
Vì vậy Tô Cảnh Đình bám vào Tô Kim Như, Trần Ngọc Thuý bám vào Tô Thanh Hà, bốn người chật vật hoảng loạn đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Hạ Thiên Tường đều không cho Tô Thanh Hà một chút cơ hội nào.
Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh.
Hạ Thiên Tường đưa tay ra kéo, cửa tủ quần áo liền mở ra.
Trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, thân hình nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân co lại, yên lặng dựa vào góc tủ.
Cánh tay dài của Hạ Thiên Tường vươn ra, anh nắm lấy eo thon của Tô Nhược Hân, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cô gái mềm nhũn dựa vào người anh, đôi mắt to sáng ngời lạ thường trong đêm tối.
Một tay anh ôm cô, một tay gỡ băng dính trên miệng cô, sau đó là cởi dây thừng trên cổ tay cô: “Có đau chỗ nào không?”
“Ưm ưm…” Chỉ một câu nói nhưng lại khiến Tô Nhược Hân lập tức bật khóc.
Nước mắt liên tục chảy ra không ngừng, như thể Hạ Thiên Tường đã làm gì cô vậy.
Nhìn cô gái nhỏ nức nở nghẹn ngào trong lòng, lại cảm nhận được mùi trong căn phòng này, Hạ Thiên Tường nhíu mày: “Đổi nơi khác khóc được không?”
“Ừm.” Sau âm mũi rất nặng là tiếng cười thật to: “Hạ Thiên Tường, thế mà anh cũng nghĩ ra được, vợ chưa cưới của anh thành lợn rồi, ha ha ha.”
Tô Nhược Hân lên tiếng, lúc này sắc mặt người đàn ông mới tốt hơn một chút: “Ừm, còn hơn cả lợn.” Sau đó anh bế cô ra khỏi căn phòng tối tăm.
“Sao anh biết tôi ở trong tủ quần áo?” Tô Nhược Hân tựa đầu vào ngực Hạ Thiên Tường, nhỏ giọng tò mò hỏi.
Rõ ràng cô không phát ra bất kỳ tiếng động nào mà.
Cô còn tưởng mình sẽ bị ép cảm nhận toàn bộ quá trình buổi lễ trở thành người lớn chứ.
Nhưng không ngờ ngay từ đầu Hạ Thiên Tường đã tìm được cô.
“Ở đây thơm.” Hạ Thiên Tường liếc nhìn tủ quần áo nơi Tô Nhược Hân vừa bị ép ẩn mình trong đó.
Tô Nhược Hân cho câu này một trăm điểm, cô cười xinh xắn, sau đó lại hơi tiếc nuối nói: “Tôi còn muốn xem màn biểu diễn của anh và Tô Thanh Hà kìa. Anh không biết đâu, tôi lớn từng này vẫn chưa xem phim kiểu kia bao giờ, nhưng anh lại chẳng thoả mãn tôi chút nào. Hạ Thiên Tường, anh thật keo kiệt.”
Hạ Thiên Tường đứng trên hành lang, phớt lờ ánh mắt nóng rực của bốn người ở lối vào cầu thang, anh hơi cúi đầu ghé vào tai Tô Nhược Hân nói: “Tôi có thể trực tiếp thoả mãn cô, nhất định không keo kiệt.”
Mặt Tô Nhược Hân thoáng chốc đỏ bừng.
Cô đang định véo mặt Hạ Thiên Tường thì chợt phát hiện có bốn người đang đứng thành một hàng ở lối lên cầu thang.
Chỉ là bốn người lúc này thật sự rất thảm hại.