Chương 117
Trần Ngọc Thuý và Tô Kim Như ôm bụng, Tô Cảnh Đình xoa trán, còn Tô Thanh Hà, bộ đồ ngủ hai dây trên người cô ta hình như đã dính máu.
Không còn lại chút sexy nào vốn có của nó.
Tuy nhiên dáng người lả lướt thì vẫn còn, chỉ là sắc mặt lại tái nhợt.
Dù đánh má hồng cũng không ngăn được sự nhợt nhạt ấy.
Nhưng sau khi hành lang thoáng chốc im lặng thì giây tiếp theo, giọng nói từ tính của người đàn ông đột nhiên vang lên: “Sao không véo nữa?”
Tô Nhược Hân chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Thói quen véo anh của cô đúng là luôn luôn xuất hiện, véo tới nghiện luôn rồi.
Nhưng trước đây cô đều véo anh khi chỉ có hai người, chưa bao giờ véo khi có mặt nhiều người.
“Tôi đói.” Tô Nhược Hân chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi đây, cô khẽ nói một tiếng, muốn Hạ Thiên Tường đưa mình rời khỏi chốn thị phi này.
“Làm chút chuyện chính đã rồi đi ăn được không?”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Được.”
Cô chẳng quan tâm Hạ Thiên Tường muốn làm chuyện chính gì, dù sao kết quả cuối cùng là anh đưa cô đi lấp đầy bụng là được.
Vì vậy, Hạ Thiên Tường bế Tô Nhược Hân đi về phía cầu thang.
Biệt thự của nhà họ Tô không phải biệt thự độc lập, cũng không có thang máy, đi lên đi xuống chỉ có thể đi cầu thang bộ, vậy nên dù anh có muốn hay không đều chỉ có thể đi qua trước mặt bốn người nhà họ Tô.
Mà hành lang rất ngắn, vài ba bước đã đi hết.
Không đợi Hạ Thiên Tường lên tiếng, Trần Ngọc Thuý đã đẩy ba người phía sau cùng lùi lại, không tự chủ được nhường lối đi cho anh.
Từ khi Hạ Thiên Tường bế Tô Nhược Hân ra, bà ta đến thở mạnh cũng không dám.
Sau đó tận mắt chứng kiến Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân thân mật, bà ta gần như ngừng thở.
Có phải bà ta hoa mắt không, Tô Nhược Hân thật sự biết vu thuật rồi.
Tô Nhược Hân sử dụng vu thuật khiến cho Hạ Thiên Tường tìm được mình, sau đó Hạ Thiên Tường trúng vu thuật sẽ đi theo cô như cái đuôi, trong mắt anh lúc này chỉ còn lại Tô Nhược Hân.
Nhưng cho dù nhận định Hạ Thiên Tường như vậy, bà ta vẫn không dám tiến lên.
Trơ mắt nhìn Hạ Thiên Tường bế Tô Nhược Hân xuống lầu.
Sau đó ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Người đàn ông lúc này đang ở thấp hơn một tầng so với tầng bọn họ đang ở, nhưng khi anh hơi ngước lên lại cho bà ta cảm giác anh đang cao nhạo nhìn bà ta từ trên cao xuống.
“Xuống đây.”
Giọng nói trầm thấp này cuối cùng cũng khiến Trần Ngọc Thuý hoàn hồn lại.
Sau đó bà ta ôm bụng đi xuống nhà.
Phía sau, Tô Cảnh Đình, Tô Thanh Hà và Tô Kim Như đương nhiên cũng bị khí thế mạnh mẽ của Hạ Thiên Tường làm cho khiếp sợ, không tự chủ được đi xuống theo.