CHƯƠNG 254
“Đúng vậy, cho nên chú Hạ mới là người thích dì nhỏ nhất.” Nghe xong lời Hạ Thiên Tường nói, Chúc Hứa lập tức đưa ra kết luận, sau đó còn bật ngón cái với Hạ Thiên Tường: “Chú Hạ là người đối xử với dì nhỏ và Hứa Hứa tốt nhất.”
Anh mua một bàn thức ăn ngon cho Tô Nhược Hân, đương nhiên tốt hơn nhiều so với những người chỉ biết gắp thức ăn kia.
Không thể so sánh được.
Lương Viễn lập tức sa sầm mặt mày.
Tăng Hiểu Khê cũng đen mặt.
Thế nhưng, họ cũng tự kiểm nghiệm lại, mình đã bỏ quên Chúc Hứa đáng ra nên được chăm sóc nhất trên bàn ăn.
Thế nhưng, vừa mới bị Chúc Hứa trách cứ xong, bây giờ lại gắp thức ăn cho cậu bé thì thật là ngượng ngùng.
Không khí trên bàn ăn lập tức trở nên im lặng, người nào ăn của người đó. Ngoại trừ Hạ Thiên Tường vẫn luôn gắp thức ăn cho Chúc Hứa, thì không ai gắp nữa.
Thật ra Tô Nhược Hân cũng muốn nói gì đó, nhưng mấy lần muốn lên tiếng, lại cảm thấy dường như mình nói gì cũng sai.
Cô không độc mồm độc miệng bằng Hạ Thiên Tường.
Dù sao, Lương Viễn và Tăng Hiểu Khê cũng đối xử với cô rất tốt.
Kết quả, bàn ăn vốn rất náo nhiệt lúc ban đầu, đến cuối cùng lại kết thúc bằng một màn im lặng.
Bữa tối Trần Ký mang tới, không cần phải rửa bát đĩa gì cả, đặt trở lại hộp đựng thức ăn, rồi đợi nhân viên đưa đồ đến lấy mang về là được.
Hơn nữa, Tô Nhược Hân cũng không có thời gian xử lý những thứ này. Cô xem giờ, nhìn lần lượt ba người lớn, rồi nói: “Tôi phải tới tiết tự học buổi tối.”
“Đi đi, học hành là quan trọng nhất. Cô nhóc, để bác đưa cháu đi.”
“Không cần, nam nữ không nên quá thân mật, để tôi đưa.” Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn cùng giành nhau đưa cô về.
Tô Nhược Hân thấy hai người họ giành nhau đến mức sắp đỏ mặt tía tai thì vội vàng lên tiếng chuyển chủ đề: “Hạ Thiên Tường, hôm nay sắp xếp hơi vội, buổi tối anh có thể chăm sóc Hứa Hứa giúp tôi một lúc không? Tôi xong tiết tự học buổi tối sẽ đến.”
“Được.”
Tăng Hiểu Khê không ngờ bà ta và Lương Viễn cùng giành nhau đưa Tô Nhược Hân đi học, nhưng Hạ Thiên Tường lại không hề có ý định đưa Tô Nhược Hân đi: “Cậu Hạ, cậu không muốn đưa Tô Nhược Hân đi à? Một cô gái ra ngoài vào buổi tối không an toàn lắm.”
Khó khăn lắm mới nắm được chứng cứ Hạ Thiên Tường đối xử với Tô Nhược Hân không tốt, cho nên bà ta nhất định phải nói ra, nếu không để tuột mất cơ hội lần này thì sẽ khó có lần sau.
“Đúng vậy, Hạ Thiên Tường, cậu đối xử với cô nhóc này như vậy à?” Về chuyện đối phó với Hạ Thiên Tường, từ trước đến nay Lương Viễn và Tăng Hiểu Khê đều rất đồng lòng.
“Đúng vậy, chú Hạ ơi, sao chú không đưa dì nhỏ đi thế? Chú có thể ôm theo cháu, rồi đưa dì nhỏ đến trường mà.” Cậu bé Chúc Hứa đi theo góp vui cũng cảm thấy khó hiểu.