Chương 16
Trong phòng ngủ yên tĩnh, Tô Nhược Hân từ từ đi đến trước giường, ngồi xuống.
Gặp lại Hạ Thiên Tường, trong lòng cô cũng ngũ vị tạp trần.
Trước đó rõ ràng hai người bắn đại bác cũng không đến, bây giờ, cúi đầu nói không có quan hệ là không thể.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng hạ xuống, chạm vào làn da nõn nà trên mặt Hạ Thiên Tường, mặc dù lạnh buốt, nhưng ít ra cũng có chút khói lửa nhân gian.
“Hạ Thiên Tường, nếu Tô Thanh Hà đã là vị hôn thê của anh rồi, tôi chỉ là đến chẩn bệnh cho anh mà thôi, tôi cũng không muốn làm kẻ thứ ba, cho nên, bất kể anh có nghe thấy hay rồi, sau này đều không cho quấn lấy tôi.”
Chỉ cần ở cùng với anh, hình ảnh đầu tiên nhảy ra trong đầu cô chính là hình ảnh Hạ Thiên Tường mặc áo liệm.
Dù có đẹp trai, vẫn khó chịu.
Đưa tay mở cổ áo Hạ Thiên Tường ra, để lộ vòng cổ ngọc thạch trên cổ anh.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng móc lên, vuốt ve trong bàn tay, mỗi lần nhớ đến cuộc gặp kỳ lạ hôm đó, Tô Nhược Hân cảm thấy như đang nằm mơ.
Nhưng lúc này ngọc lại đến tay, cuối cùng cũng có cảm giác yên tâm.
Nắm lấy vòng cổ, Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, bắt đầu luyện Cửu Kinh Bát Mạch Pháp, tiếp tục chữa trị cho lục phủ ngũ tạng bị hao tổn của mình.
Cái gì gọi là bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, bây giờ Tô Nhược Hân thật sự cảm nhận được rõ.
“Leng keng… cô ba Tô, bà cụ mời cô đi dùng bữa tối.” Trời tối rồi, bà cụ dặn Chị Trương đến gọi Tô Nhược Hân.
“Được.”Tô Nhược Hân chậm rãi mở to mắt, sau đó cúi đầu nhìn ngọc trong tay, có chút không ngờ cô cầm ngọc này luyện công so với không cầm ngọc này luyện công thế mà thậm chí có hiệu quả làm chơi ăn thật.
Chỉ hơn một tiếng đồng hồ như vậy, cả người nhẹ nhàng không ít.
“Hạ Thiên Tường, tôi đi ăn cơm, anh ngoan ngoãn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tinh thần nhanh chóng tỉnh lại, sau này làm người hầu cho ông đây.” Nói xong, cô học theo thủ pháp đùa giỡn phụ nữ của đàn ông trong trong phim truyền hình nhấc cằm Hạ Thiên Tường lên, nghiêm túc nhìn vào mặt anh: “Cũng được, trông khá ổn, mang ra ngoài miễn cưỡng cũng có thể ra tay.”
Hạ Thiên Tường ngoan ngoãn tùy ý cô gái đùa giỡn, một tổng giám đốc từ trước đến nay đều cao cao tại thượng lúc này giống như là tiểu gia trong quán trà hầu hạ phụ nữ, tùy ý Tô Nhược Hân vừa sờ vừa mò.
Trước đó phụ nữ muốn đến gần anh cũng khó, anh tuyệt đối không ngờ được lúc anh hôn mê thế mà còn bị một người phụ nữ chê.
Tô Nhược Hân thả ngọc lại trên ngực Hạ Thiên Tường, mới xuống giường chỉnh lại quần áo, cửa phòng ngủ mở ra, Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương một bước vọt vào.
“Mẹ, cô ta là một cô gái còn nhỏ hơn con, sao có thể làm anh tỉnh lại được chứ, mẹ và bà có phải chập mạch rồi không?”
Lục Diễm Chi không tiếng nào xông lên trước giường, đầu tiên là nhìn lướt qua Hạ Thiên Tường, phát hiện sắc mặt của anh thật sự hồng nhuận hơn trước khi Tô Nhược Hân đến rất nhiều, lúc này mới chuyển sang Tô Nhược Hân: “Tô Nhược Hân, sau này Thiên Tường giao cho cô, cô chăm sóc nó cho tốt.”
Tô Nhược Hân không thích sự hung hăng vênh váo và cao cao tại thượng của Lục Diễm Chi, rõ ràng là đang cầu người khác, nhưng một chút tư thái cầu xin người khác cũng không có: “Chủ tịch Lục, tôi thứ nhất không phải người hầu nhà họ Hạ, thứ hai không phải nhân viên tập đoàn Hạ thị, tôi đến nhìn anh ấy một cái là bổn phận, về phần sau này chăm sóc anh ấy, tôi không có nghĩa vụ này.”