Chương 108
“Vâng vâng vâng.” Tô Thanh Hà cảm nhận được băng vệ sinh của mình đã ướt đẫm, càng hoảng hốt hơn.
Chẳng lẽ Tô Nhược Hân thật sự biết vu thuật như cô ta nói?
Cô ta vội chạy đến, sau đó không vui tháo băng dính cho Tô Nhược Hân.
Cuối cùng cũng có thể nói chuyện, Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, hờ hững nhìn bốn người trước mặt: “Đáng đời.”
Đau chết cũng là bọn họ đáng đợi.
“Đồ chết tiệt Tô Nhược Hân, mày mau giải vu thuật ngay.” Trần Ngọc Thuý đau đến mức sắp phát điên rồi, thật sự rất đau.
“Tô Nhược Hân, mau cho tao biết tại sao lượng kinh nguyệt của tao lại nhiều như thế? Phải ăn gì mới có thể giảm bớt? Tốt nhất là có thể dừng lại ngay.” Lúc này, Tô Thanh Hà quan tâm bản thân mình trước, nếu không khiến kinh nguyệt kết thúc, lát nữa cô ta sẽ không thể trở thành người phụ nữ của Hạ Thiên Tường.
“Tô Nhược Hân, bình thường chị đối xử với cô thế nào, cô nghĩ lại đi, trong cái nhà này chị là người tốt với cô nhất, khi còn bé ba mẹ không có thời gian chăm cô, là chị chăm cô nhiều nhất, sao cô có thể hạ vu thuật với chị hai của cô chứ, mau giải vu thuật cho chị hai, chị hai cảm ơn cô.” Tô Kim Như đang đau dữ dội, đến mức không thể để tâm đến chuyện gì nữa, lập tức cầu xin Tô Nhược Hân.
Còn Tô Cảnh Đình vẫn cắn răng tựa trên vách tường, không nói một lời.
Ông ta hơi mơ hồ, ông ta vẫn chưa tin Tô Nhược Hân biết vu thuật.
Nhưng bây giờ mỗi câu Tô Nhược Hân nói đều linh nghiệm, khiến ông ta không thể không tin.
Lúc này nhìn Tô Nhược Hân, tâm trạng của ông ta rất phức tạp.
Dù Lục Diễm Chi đã cho ông ta ba trăm tỷ, nhưng chỉ có thể trị ngọn không trị gốc, đa số dùng để trả nợ, khoảng còn lại thì mang đi xoay vòng, công ty vẫn không khá hơn.
Nếu còn tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng sẽ phá sản.
Vậy thì cả nhà chỉ có thể nhịn đói thôi.
Cho nên ông ta cũng không ngăn cản hành động của Trần Ngọc Thuý và Tô Thanh Hà, thậm chí còn giúp đỡ.
Ông ta cũng là vì tương lai của nhà họ Tô.
“Ha ha…” Tô Nhược Hân bật cười.
“Mày cười cái gì? Mày còn dám cười? Nếu con cười nữa tao sẽ xé rách miệng mày ra đấy.” Trần Ngọc Thuý nhảy bật dậy muốn chạy về phía Tô Nhược Hân, nhưng bà ta chỉ cử động một bước nhỏ mà bụng đã đau đớn liên hồi, sau đó lại ngã xuống: “Đau chết mất, a a a, đau chết mất.”
“Tôi cười vì các người tự rước hoạ vào thân, khung cảnh bây giờ rất vui.”
“Tô Nhược Hân, rốt cuộc mày đã làm gì? Tại sao kinh nguyệt của tao lại nhiều thế? Còn nữa, rõ ràng tao mới vừa hết được nửa tháng thôi, sao mày nói đến là đến ngay được?” Tô Thanh Hà nổi nóng, cô ta vì đoán được thời gian rụng trứng, hy vọng tối nay không chỉ có được Hạ Thiên Tường mà còn mang thai con của anh, như vậy cô ta chắc chắn sẽ trở thành mợ chủ nhà họ Hạ.
Cuối cùng chỉ vì một câu nói kinh nguyệt của cô ta sẽ đến của Tô Nhược Hân.
Cô ta thật sự muốn nổi điên rồi.
Tô Thanh Hà trừng mắt nhìn Tô Nhược Hân, cô ta muốn giết chết Tô Nhược Hân, là Tô Nhược Hân phá hỏng chuyện tốt của cô ta.
Tô Nhược Hân hờ hững liếc cô ta: “Chuyện này không phải do tôi, là do bà Trần mà.”
“Mày nói gì?” Tô Thanh Hà không tin nhìn sang Trần Ngọc Thuý: “Mẹ của tao sẽ không hại tao.”