Chương 133
Nghĩ vậy, tâm trạng của Tô Thanh Hà lập tức trở nên tốt hơn.
Tô Cảnh Đình chần chừ một chút, sau đó lập tức nói: “Con và Tô Kim Như canh chừng ở đây. Nếu mẹ con ra thì gọi điện cho ba.”
“Ba muốn đi đâu thế? Muốn báo cảnh sát thì gọi điện thoại báo ở đây cũng được mà.”
“Đi kiểm tra camera và phòng bệnh.”
“Ba, đợi kiểm tra xong, cho dù tra ra được gì hay không cũng phải báo cảnh sát.” Đến lúc đó, cho dù có phải Tô Nhược Hân làm hay không, cô ta cũng phải chắc chắn là Tô Nhược Hân sai người rạch bụng Trần Ngọc Thúy.
“Ba biết rồi.” Tô Cảnh Đình vội vã rời đi.
Tô Thanh Hà nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, như có điều suy nghĩ.
“Chị, chị nói xem là ai làm?” Tô Kim Như nghĩ đến vết thương trên bụng Trần Ngọc Thúy là sợ. Nếu người vào phòng bệnh kia rạch không phải là bụng Trần Ngọc Thúy mà là mặt cô ta, vậy thì cô ta coi như bị hủy cả khuôn mặt rồi.
“Chính là Tô Nhược Hân, chắc chắn là cô ta. Hôm nay, mẹ đá bụng cô ta, cho nên cô ta đã sai người đến rạch bụng mẹ. Nếu không, mẹ chúng ta cũng không thể trùng hợp đến nỗi chỉ bị thương ở bụng, chứ không phải là chỗ khác.”
Thứ còn thiếu lúc này chính là tìm ra bằng chứng.
Đến lúc đó, có thể đưa Tô Nhược Hân vào đồn rồi.
“Chị, ba đi kiểm tra camera rồi, em cảm thấy, nếu đối phương có mưu tính từ trước, thì camera đã sớm bị hỏng, không tra được gì rồi. Vì kế hoạch hôm nay, mau nghĩ cách tìm một người làm chứng đi.” Tô Kim Như vừa nghĩ đến bụng mình đau cả tối là tức không chịu được. Mặc dù, sau đó bác sỹ kiểm tra không liên quan đến Tô Nhược Hân, nhưng cô ta vẫn rất khó chịu.
Nếu không phải Tô Nhược Hân nói như vậy, cô ta và Trần Ngọc Thúy cũng sẽ không đau suốt mấy tiếng.
Đau đến nỗi ruột gan đứt đoạn.
Bây giờ nghĩ lại vẫn là cảm giác đau đớn.
Tô Thanh Hà đảo mắt, đứng dậy đi ra ngoài.
“Chị muốn đi đâu thế?” Tô Kim Như không hiểu nên cũng đi theo. Thế nhưng, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Tô Thanh Hà đi ra ngoài chắc chắn là đã nghe lời cô ta, đi tìm người làm chứng.
Nghĩ đến đây, cô ta lạnh lùng bật cười, như vậy rất tốt. Hoặc là Tô Nhược Hân sẽ bị Tô Thanh Hà tống vào đồn cảnh sát, hoặc là Tô Thanh Hà bị Hạ Thiên Tường – người vẫn luôn bênh vực Tô Nhược Hân thuyết phục. Dù sao thì hai người họ đấu nhau, cuối cùng người thoải mái nhất vẫn là cô ta, tốt thật đấy.
“Em đừng đi theo chị, chị và ba rời khỏi đây, em ở lại trông chừng mẹ.” Tô Thanh Hà không quay đầu lại, nhưng vẫn dặn dò, trong đầu cô ta lúc này chỉ có một mục tiêu, đó chính là chỉnh chết Tô Nhược Hân.
Tống Tô Nhược Hân vào đồn.
Trong khu biệt thự lưng chừng núi.
Tô Nhược Hân đang ngủ say.
Cô thể hàn nên khi ngủ cả người cuộn tròn, giống hệt một chú mèo con. Sau đó, theo bản năng tìm kiếm hơi ấm.