Chương 53
“Wow, anh cho em thẻ vàng của anh sao?”
“Không, trở về thì trả anh.” Thẻ của anh, sau này chỉ có hai người có thể dùng, một người là anh, một người là…
Nghĩ tới đây, anh quay đầu liếc nhìn Tô Nhược Hân.
“Không sao, mượn dùng một lần là được, cảm ơn anh, em đi dạo phố đây.” Hạ Thiên Hương phấn khích đứng dậy chuồn mất.
Đây là thẻ vàng, bên trong không biết có bao nhiêu cái 3 tỷ, cô ta muốn quẹt bao nhiêu thì quẹt bấy nhiêu.
Nếu không qua thôn này thì không có tiệm nữa rồi.
“Thiên Tường, con…”
“Mẹ, mắt nhìn của Thiên Hương không tốt, mẹ đi cùng với nó.” Hạ Thiên Tường nói xong câu này, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như cảm thấy nói thêm vài chữ cũng không có gì không thích hợp.
Lục Diễm Chi nhìn Hạ Thiên Tường, lại nhìn Tô Nhược Hân, do dự một lát, sau đó nói: “Vậy mẹ và Thiên Hương đi đây, con từ từ ăn, bữa sáng đừng ăn quá nhiều, một bát là được.”
“Con biết.”
Tô Nhược Hân thấy trong nháy mắt chỉ còn phòng ăn và biệt thự lạnh tanh, có hơi đơ ra: “Anh sao lại đuổi mẹ và em gái của anh đi rồi?”
“Ồn… bọn họ ồn.”
Tô Nhược Hân lập tức sửng sốt, rất ngoan ngoãn nói: “Tôi đói, trước khi ăn no tôi không nói chuyện.” Nếu không Hạ Thiên Tường nếu chê cô ồn có phải cũng trực tiếp đuổi cô ra ngoài rồi không, cô không muốn đi bây giờ.
Đây là lần cuối cùng cô ăn cơm ở nhà họ Hạ rồi.
Tuần này đây là lần thứ hai ăn bữa sáng ở đây, cô thật sự thích ăn bánh bao nhỏ này.
Các ngày còn lại đều là ăn bữa tối, so sánh mà nói, cô thích bữa sáng của nhà họ Hạ hơn.
Nếu là bữa ăn phong phú cuối cùng rồi, lại dựa theo nguyên tắc không thể lãng phí, cô quyết định có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Bởi vì cô tận mắt nhìn thấy người giúp việc của nhà họ Hạ đổ đồ ăn mà cô ăn thừa vào trong thùng rác.
Hơn nữa, dù sao thế nào cũng tính là ăn, ăn nhiều một chút mới không thiệt.
Tuy nhiên, câu tiếp theo của Hạ Thiên Tường trực tiếp khiến cô tắc nghẹn: “Cô không ồn, cô nói.”
Chiếc bánh bao nhỏ mới cắn lập tức rơi xuống, nước súp bắn tung tóe, rất không khách sáo mà phun vào mặt của Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân khẩn trương, rút một tờ khăn ướt lau gương mặt khuynh quốc khuynh thành này của Hạ Thiên Tường.
Ừm, dù sao cô bây giờ cảm thấy gương mặt này của anh hoàn toàn có thể hình dung như vậy.
Nếu không lau, thật sự là hành vi phá hoại, hủy hoại vẻ đẹp của Hạ Thiên Tường.
Khăn ướt thoáng cái đã lau đi nước súp trong chiếc bánh bao nhỏ.
Tô Nhược Hân sờ mặt của Hạ Thiên Tường giống như trước, không hề cảm thấy làm như vậy có gì không đúng.