Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 132

“Vâng.” Hạ Nhất nghiêm túc trả lời Hạ Thiên Tường.

Mợ chủ chỉ bị bầm vài vết ở bụng nhưng không ngờ cậu Hạ lại bảo anh ta rạch một dao trên bụng Trần Ngọc Thúy.

Cho nên mới nói, trên đời này đắc tội ai cũng không thể đắc tội cậu Hạ.

Không đúng, phải là đắc tội ai cũng không thể đắc tội mợ chủ. Đắc tội mợ chủ thì người kia lại xong rồi.

Hạ Nhất nghĩ đến đây, tưởng Hạ Thiên Tường đã dặn dò xong nên đang định tắt điện thoại và lập tức thay đổi vị trí hành động, lại thấy điện thoại sáng lên.

Anh ta trượt màn hình, thấy Hạ Thiên Tường lại gửi một tin nhắn tới.

“Thông báo với bác sĩ, lúc khâu nhớ để lại một sợi chỉ ở bên trong. Ừ, để lại lâu một chút.”

“…” Hạ Nhất lập tức nghẹn lời, tùy tiện nói: “Vâng.”

Lần này, anh ta chờ rất lâu nhưng Hạ Thiên Tường cuối cùng không gửi tin nhắn qua nữa. Lúc này, anh ta mới đứng dậy, dưới ánh trăng và sao, lái xe đến chỗ bệnh viện mà một nhà bốn người Trần Ngọc Thúy đang ở.

Trang phục dạ hành màu đen kết hợp với cơ thể siêu to siêu đen, Hạ Nhất cảm thấy hơi ấm ức khi anh ta là một vệ sĩ xếp hàng đầu trên cả thế giới lại bị bắt đi làm một chuyện tới trẻ con cũng có thể làm được.

Nhưng anh ta có ấm ức cũng không dám nói.

Sau khi Trần Ngọc Thúy truyền dịch xong thì ngủ thiếp đi, bụng cuối cùng đã không đau nữa.

Bà ta đang ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói. Bà ta bật đèn và mờ mịt ngồi dậy: “Rõ ràng đã hết đau rồi, sao lại tự nhiên đau nữa chứ?”

Sau đó, bà ta vừa cúi đầu thì “oa oa oa” hét lên một cách cuồng loạn: “Cảnh Đình, bụng em đau, mau gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ đi. Em sắp chết rồi, thật sự sắp chết rồi.”

Chảy máu rồi, bà ta chảy rất nhiều máu.

Tiếng hét của bà ta lớn như vậy làm mọi người trong phòng đều giật mình tỉnh dậy.

Nhưng Tô Thanh Hà và Tô Kim Như đều xoay người chuẩn bị ngủ tiếp, vốn không để ý tới bà ta.

Tô Cảnh Đình nhíu mày nhìn về phía Trần Ngọc Thúy, sau đó nhảy luôn xuống khỏi giường bệnh: “Sao lại bị thương?”

“Em không biết, anh mau gọi bác sĩ đi.” Tay Trần Ngọc Thúy che vết thương trên bụng. Nó rất sâu, bà ta dường như có thể mơ hồ nhìn thấy ruột bên trong. Sẽ không rạch tới ruột chứ?

Bà ấy còn có thể sống không?

Vì thế, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn cái là không dám cử động, lập tức bị dọa sợ ngất xỉu.

Mọi người trong phòng bệnh bỗng cảm thấy hoảng loạn.

Không ai ngủ nổi.

Trần Ngọc Thúy được đưa vào phòng phẫu thuật, khâu vết thương.

Tô Thanh Hà và Tô Kim Như bất đắc dĩ ngồi đợi bên ngoài phòng phẫu thuật cùng Tô Cảnh Đình, thật sự rất buồn ngủ.

Tô Thanh Hà ngáp một cái, mặt hoang mang, hỏi: “Mẹ chúng ta bị làm sao thế? Có phải bị Tô Nhược Hân chọc tức nên tự rạch mình hay không?”

“Mẹ các con cũng không ngốc, sao có thể tự rạch mình được? Chắc chắn là người khác rạch!”

“Đúng đó, chắc chắn là người khác rạch. Ba à, mau báo cảnh sát đi.” Tô Thanh Hà cảm thấy lời Tô Kim Như nói rất có lý, tốt nhất là Tô Nhược Hân cử người đến rạch bụng Trần Ngọc Thúy.

Như vậy, nếu cảnh sát phá án thì cứ bắt luôn Tô Nhược Hân là được.

Có như vậy, Hạ Thiên Tường sẽ là của cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK