Chương 71
Nghe nói phụ nữ theo đuổi Hạ Thiên Tường có thể xếp thành một vòng, hơn nữa, ai nấy đều xinh đẹp hàng đầu.
Nhưng trước nay chỉ nghe nói các cô gái theo đuổi Hạ Thiên Tường, chưa từng nghe nói anh theo đuổi con gái.
Phụ nữ theo đuổi Hạ Thiên Tường như vậy quá nhiều, trên phố lớn tiện tay có thể bắt được bó to, cho nên, không ai xem Tô Thanh Hà ra gì.
Tô Thanh Hà gào vài tiếng, thấy Bugatti ngày càng xa, hai chân cô ta làm sao cũng không đuổi theo kịp bốn bánh, tức giận chỉ đành lấy điện thoại ra gọi số của Tô Nhược Hân.
Trên ghế phụ, điện thoại Tô Nhược Hân vang lên.
Lướt nhìn số điện thoại, cô trực tiếp ấn cúp máy.
Cô không có chị gái như vậy.
Tô Thanh Hà nhất định là nghe nói Hạ Thiên Tường đã tỉnh, mới vội vàng nhào lên, muốn làm mợ chủ nhà họ Hạ.
Tô Thanh Hà không sợ mất mặt, cô sợ.
Dù sao, cô ghét nhất loại người muốn trèo cao như vậy, chị ruột của mình cũng không được.
Tuy nhiên, Tô Nhược Hân cúp máy, Tô Thanh Hà liền gọi lại.
Tô Nhược Hân lại cúp.
Rất nhanh, điện thoại gọi tới liền đổi thành Tô Cảnh Đình, thậm chí Trần Ngọc Thúy, điện thoại của nhà họ Tô lần lượt gọi cho Tô Nhược Hân.
Khí thế như muốn gọi tung.
Tô Nhược Hân đang cúi đầu muốn từ chối điện thoại lại gọi tới của Trần Ngọc Thúy, bàn tay to đột ngột vươn sang, một tay cầm điện thoại của cô, trực tiếp tắt máy.
Người đàn ông không nói câu nào.
Nhưng toàn thân anh đều viết bất mãn với những cuộc điện thoại này.
Dáng vẻ lạnh lùng đó khiến Tô Nhược Hân nhìn anh chăm chú, rõ ràng không có chút biểu cảm nào, nhưng nhìn anh cô lại cứ cảm thấy có chút đáng yêu.
Một người không phải thân thiết nhất, còn hiểu cô hơn những người thân thiết, càng không muốn cô bị quấy rầy.
Nghĩ tới đây, Tô Nhược Hân như thả lỏng, cô mất đi người thân nhà họ Tô, nhưng trên đời này có người tốt với cô hơn cả người nhà họ Tô.
Như vậy thì tốt.
Vì mỏi mệt, Tô Nhược Hân nằm một lát liền ngủ thiếp đi.
Trong mơ hồ, có người ôm cô lên, bàn tay to luôn nắm chặt tay cô.
Cô ngủ rất lâu rất lâu.
Trong mơ lần này không còn những nụ hôn khiến cô ngượng ngùng đó nữa.
Tuy nhiên, bàn tay to đó luôn không buông bàn tay nhỏ của cô.
Sự khô ráo và ấm áp của lòng bàn tay đó như truyền tới đáy lòng cô.
Giấc ngủ này, cô ngủ rất lâu rất lâu.