Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 129

Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn khăn tắm trên người mình đã xộc xệch vì động tác cúi xuống sàn nhặt điện thoại vừa rồi quá gấp, cảm giác như nó sẽ rơi xuống bất kỳ lúc nào: “Anh muốn làm gì?”

Cô giơ tay kéo khăn tắm hơi tụt xuống. Đối mặt với Hạ Thiên Tường như vậy, không hiểu sao cô thấy hơi căng thẳng, dường như còn có cảm giác miệng khô lưỡi khô.

“Nằm xuống.”

“Nằm xuống làm… làm gì?” Tô Nhược Hân đã líu cả lưỡi rồi. Cô quả thật có hơi hoảng khi thấy người đàn ông bước vào lúc này.

“Xem bụng.” Hạ Thiên Tường phát hiện ra Tô Nhược Hân đã nghẹn tới đỏ cả mặt, đành phải ăn ngay nói thật. Anh qua, chỉ muốn kiểm tra bụng cô có bị thương không.

Lúc trước, bọn họ ở nhà họ Tô không tiện. Lúc bọn họ ở trên xe, có tài xế Hạ Nhất ở đó cũng không tiện. Cho nên trên đường đi, anh đã tính về sẽ kiểm tra.

“Bụng tôi không bị thương, không sao.” Tô Nhược Hân tiếp tục nhìn khăn tắm trên người mình, nó chỉ có một mảnh quấn từ phía trên đến bắp đùi như vậy.

Mà Hạ Thiên Tường muốn kiểm tra bụng của cô.

Vị trí bụng này, bất kể là mở khăn tắm từ phía trên hay vén từ phía dưới lên, cô đều sẽ bị lộ sạch. Điều này tuyệt đối không được.

“Nếu không sao, tại sao em không để cho anh xem chứ?” Nhưng Hạ Thiên Tường nhất định muốn xem, không chịu bỏ qua.

“Không… Không tiện.” Tô Nhược Hân lắp bắp, gương mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn.

Đẹp giống như đánh phấn hồng vậy.

Hạ Thiên Tường thấy vậy, hầu kết chuyển động, màu mắt càng lúc càng sáng hơn.

Trong đầu anh đột nhiên hiện ra mấy đêm cô ngủ với anh, mỗi tối anh đều hôn hết lần này tới lần khác.

Bây giờ, đã mấy ngày chưa hôn…

Loại cảm giác này quấy nhiễu trái tim anh làm nó hoàn toàn rối loạn: “Tiểu Hân…”

“Hạ Thiên Tường, ánh mắt anh như vậy là sao? Anh ra ngoài, mau đi ra ngay. Tôi không ở chung phòng với gã dê xồm.” Cô nói xong, bàn tay nhỏ bé đẩy cơ thể Hạ Thiên Tường.

Lúc này, Hạ Thiên Tường mới hoàn hồn, nhưng ánh mắt càng tối hơn, khẽ thở dài: “Em nằm xuống đi. Anh bảo đảm sẽ không nhìn chỗ không nên nhìn, được chứ?”

“Chắc không?”

“Xác định và chắc chắn.”

“Ha ha, Hạ Thiên Tường, hóa ra anh cũng biết ngôn ngữ mạng như vậy, thật buồn cười.” Tô Nhược Hân nghe được câu trả lời của Hạ Thiên Tường thì bật cười, bầu không khí trong phòng cuối cùng cũng dịu xuống.

Đôi môi mỏng của Hạ Thiên Tường khẽ mím lại, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ cười rạng rỡ như hoa, cảm thấy hơi đau đầu. Anh thật sự không biết phải làm sao để thuần phục cô.

Chỉ là, bất cứ việc gì cũng không thể sốt ruột. Mọi người đều nói nước nhỏ chảy dài, nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước, anh chỉ cần khóa chặt cô ở bên cạnh mình là được rồi.

Đến lúc đó, trong cả thế giới của cô chỉ có một người đàn ông là anh, anh không tin cô còn chê anh già.

Mười tuổi thôi, anh không già.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK