Chương 128
Nhưng bây giờ đã hết giờ tự học buổi tối, cho nên cô quyết định gọi điện thoại cho Dương Mỹ Lan.
“Tô Nhược Hân, thế này là thế nào? Sủi cảo cũng thiu rồi, cậu còn muốn ăn không?”
“Không ăn, sáng mai sẽ về.”
“Tô Nhược Hân, cậu mau thành thật khai ra, rốt cuộc cậu đi đâu hả? Mình hỏi thầy Trương, thầy ấy bảo cậu xin nghỉ. Sao cậu lại xin nghỉ chứ?”
Tô Nhược Hân suy nghĩ một lát, đoán ra Hạ Thiên Tường đã xin nghỉ cho cô.
Dù sao qua hôm nay, cô biết công trình cải tạo trường là do tập đoàn Hạ thị tài trợ, cho nên Hạ Thiên Tường rất quen với Hiệu trưởng Thạch.
Anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể xin nghỉ giúp cô.
Chỉ là, cô không muốn nói cho Dương Mỹ Lan biết chuyện Hạ Thiên Tường đã xin nghỉ cho mình.
Cô còn muốn giới thiệu Dương Mỹ Lan cho Hạ Thiên Tường đấy.
Dương Mỹ Lan đã mê Hạ Thiên Tường từ lâu. Qua hôm nay, cô đã xác định được Hạ Thiên Tường không thích Tô Thanh Hà, vậy cô phải cố gắng giới thiệu cho Dương Mỹ Lan.
Cho nên, từ hôm nay trở đi, cho dù vì ngọc của Hạ Thiên Tường, cô cũng sẽ không ngủ cùng giường cùng gối với anh nữa.
Điều này là tuyệt đối không được.
Nhưng cô không nói Hạ Thiên Tường xin nghỉ hộ cô, nhưng cô có thể nói những chuyện mà người nhà họ Tô đã làm với cô.
Chờ cô nói xong, Dương Mỹ Lan đã tức muốn nổ tung: “Tô Nhược Hân, mình thật sự không hiểu cậu sinh nhầm thế nào, lại sinh vào gia đình như vậy? Cậu yên tâm, sau này Dương Mỹ Lan mình sẽ bảo bọc cho cậu. Mẹ mình nói cuối tuần sau bà ấy sẽ nấu món ngon cho cậu ăn.”
Trong lòng Tô Nhược Hân cảm thấy ấm áp: “Ừ, đến lúc đó cậu cảm ơn dì hộ mình.”
“Mẹ mình chính là mẹ cậu, cậu không cần khách sáo đâu. Đúng rồi, thứ sáu tuần sau mẹ mình tới đón mình về nhà cuối tuần, nếu không cậu dứt khoát tới nhà mình đi, để tránh ba mẹ thối nát của cậu lại tới tìm cậu.”
“Không cho phép.”
“Cạch” một tiếng, Tô Nhược Hân kinh ngạc tới mức đánh rơi điện thoại xuống sàn nhà.
“Tô Nhược Hân, cậu sao thế?”
Tô Nhược Hân vội vàng nhảy xuống, nhặt điện thoại trên sàn nhà lên: “Mình trượt tay thôi. Mình còn phải tắm nữa, chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
Dương Mỹ Lan còn chưa dứt lời, Tô Nhược Hân đã cúp máy. Cô xoay người nhìn Hạ Thiên Tường không biết đã bước vào từ bao giờ: “Hạ Thiên Tường, nam nữ khác biệt. Anh không thể gõ cửa trước khi bước vào à?”
Cô nói xong thì bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: “Tôi rõ ràng đã khóa trái cửa, sao anh vào được?”
“Đi xuyên qua tường.”
Tô Nhược Hân khinh bỉ nhìn anh: “Vậy bây giờ tôi nhìn anh, anh xuyên tường đi ra đi.”
“Không.”
“Ồ, xem anh còn khoác lác nữa không.”
“Anh không khoác lác, em nằm xuống.” Hạ Thiên Tường khẽ ra lệnh cho Tô Nhược Hân.