Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43

Tại sao lúc này trên người chỉ còn đồ lót, đồ ngủ tại sao cởi để trên gối từ khi nào.

Nghĩ tới giấc mơ tối qua, mặt của Tô Nhược Hân đỏ ửng, cầm lấy đồ ngủ nhanh chóng mặc vào, lúc này mới đi mở cửa: “Dì à, có chuyện gì?”

Nhìn dáng vẻ ngái ngủ của Tô Nhược Hân, Dương Xuân Lệ càng nổi điên: “Mau chóng trả tôi 10 con lươn tự nhiên.”

Bà ta vừa đi thang máy đi lên đã tới nhà bếp xem rồi, trong nhà bếp của tam phòng đừng nói có lươn tự nhiên, lươn nuôi cũng không có một con.

Tối qua Tô Nhược Hân đã dùng hết sạch, bà ta sáng thêm thịt nấu xong cầm về cho con trai ăn hết sạch rồi.

Cho nên Tô Nhược Hân bây giờ căn bản không lấy ra được lươn tự nhiên.

“Không có.”

Dương Xuân Lệ sững người, không ngờ Tô Nhược Hân không có đồ trả còn có dáng vẻ không hoảng hốt như vậy: “Này, cô không có cô còn hung hăng như vậy, cô là trộm.”

“Trộm là phải trừng phạt, Tô Nhược Hân, mau quỳ xuống trước mẹ tôi.” Hạ Thiên Vy đương nhiên là theo tới, cô ta muốn trả thù chuyện tối qua.

Đuôi mắt của Tô Nhược Hân cũng không cho cô ta, liếc nhìn cũng không, chỉ lạnh nhạt hỏi Dương Xuân Lệ: “Tối qua canh lươn dì nấu Hạ Thiên Chiếu chưa ăn nhỉ?”

“Ăn rồi, tại sao không ăn, đó là tôi bỏ ra số tiền lớn mua về, sao có thể không ăn chứ, cô cho rằng tôi sẽ tin lời của cô sao, vừa rồi tôi từ phòng ngủ của con trai qua đây, toàn thân trên dưới của nó đều tốt cả, ăn vào căn bản không sao, tối qua cô là nói linh tinh, muốn bịp lươn của tôi, may mà tôi không tin cô.”

“Thật sự ăn rồi sao?” Tô Nhược Hân đã mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, nụ cười rất ngọt ngào, ngọt ngào giống như một thiên sứ nhỏ.

“Ăn rồi cô có thể như nào, cô có thể quản được sống chết của Hạ Thiên Chiếu sao, cô còn có thể quản được chuyện trong nhà của chúng tôi chắc?” Hạ Thiên Vy chống eo, hận không thể xông lên đạp Tô Nhược Hân hai phát.

Tối hôm qua, cô ta thật sự là chịu thiệt lớn ở chỗ Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân giống như không nghe thấy, cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó bấm tay tính thời gian: “Ừm, sắp rồi.”

“Cái gì sắp rồi? Lẽ nào tối qua cô ngay trong đêm mua lươn rồi ship nhanh tới sao? Tôi nói cho cô biết, không phải là loại tự nhiên tuyệt đối không được, chỉ có loại tự nhiên mới tính là đền, nếu không thì không tính.” Dương Xuân Lệ ánh mắt lạnh lùng trừng Tô Nhược Hân.

“Đúng, không tính, Tô Nhược Hân, còn không mau quỳ xuống trước mẹ tôi?”

Tô Nhược Hân quay đầu liếc nhìn chị Trương ở một bên: “Phương Tấn có đưa đồ tới chưa? Cầm đi nấu.”

“Cô Tô, đồ đưa tới đã nấu xong rồi, không cần nấu nữa.” Tuy chị Trương không biết Tô Nhược Hân bảo Phương Tấn đưa đồ tới là muốn làm gì, có điều cũng không biết tại sao, trải qua tối hôm qua, chị ta lúc này rất tin năng lực của Tô Nhược Hân.

“Đi lấy tới đây.” Tô Nhược Hân gật đầu, nghiêm túc hồi tưởng, tối qua cô trước khi đi ngủ gửi tin nhắn cho Phương Tấn chỉ bảo anh ta đưa lá sơn trà tới, không ngờ anh ta lại chiều lòng người nấu luôn rồi, thật tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK