Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5

“Tô Cảnh Đình, tôi cho ông 300 tỷ, không phải để ông nói với tôi cái gì mà có lẽ, có đứa con rể như Thiên Tường, là phúc khí của nhà họ Tô các ông, tránh ra.” Lục Diễm Chi lạnh lùng liếc nhìn Tô Cảnh Đình, sau đó đưa tay lên ra hiệu cho người nhà họ Hạ: “Khóa cửa cẩn thận lại.”

Vì vậy, mấy người lại lấy ra mấy cái khóa, khóa mấy vòng, hoàn toàn khóa chặt cửa lại.

Lục Diễm Chi lau nước mắt, quay người rời đi.

Vùng núi vô cùng yên tĩnh.

Nắm tay đã nhuộm đầy máu của Tô Nhược Hân đập mạnh xuống.

Người đã đi hết rồi, cô có hét nữa cũng vô dụng thôi.

Cô bình tĩnh lại, trong đầu tìm lại những cách có thể mở cửa của căn phòng gỗ nhỏ này.

Phương pháp cửu kinh bát mạch, mỗi ngày một tiếng, một tháng có thể học xong.

Tô Nhược Hân lập tức từ bỏ cách này.

Bị nhốt trong căn phòng bằng gỗ nhỏ này, không ăn không uống, một tháng cô có thể biến thành bộ xương trắng rồi.

– Phương pháp cửu âm tái kinh cấp tốc, năm phút học cấp tốc, nhưng lục phủ ngũ tạng sẽ bị hao tổn, sau khi dùng cách này mỗi ngày nhất định phải dùng cửu kinh bát mạch luyện tập hai tiếng đồng hồ để khôi phục lại lục phủ ngũ tạng.

Nhưng phải chọn một trong hai là tổn thương lục phủ ngũ tạng và trở thành bộ xương khô, đương nhiên Tô Nhược Hân sẽ chọn cái thứ nhất.

Năm phút sau, cánh cửa gỗ đang bị khóa bị mở ra một cái lỗ lớn.

Tô Nhược Hân mặt tràn đầy sự vui mừng nhìn phong cảnh bên ngoài, há miệng thật to thở hổn hển.

Cuối cùng cô cũng ra ngoài rồi. Ngôn Tình Hay

Quay người nhìn Hạ Thiên Tường ở trong phòng, ánh mắt tối lại.

Nếu như cô rời đi một mình, sau khi người nhà họ Hạ phát hiện không thấy cô đâu, không phải sẽ tìm bắt cô trở về sao.

So với việc bị bắt trở về đây, chi bằng cô đưa Hạ Thiên Tường đi theo, dù sao bây giờ Hạ Thiên Tường tạm thời không chết được.

Vì vậy, Tô Nhược Hân cõng Hạ Thiên Tường cao hơn cô một cái đầu, từ căn phòng gỗ nhỏ đến phòng bảo vệ ở cửa lớn, vô cùng mệt mỏi, đẩy cửa phòng bảo vệ ra: “Bác à, cho tôi mượn điện thoại một chút.”

“Cô gái, có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường, ông bác ở phòng bảo vệ lúc trước chỉ nhìn thấy xe của nhà họ Hạ, chưa từng gặp người nhà họ Hạ nên không nghi ngờ gì, còn nghĩ là người qua đường, nhưng, vẫn có lòng tốt đưa điện thoại cho cô mượn.

Tô Nhược Hân cười dịu dàng: “Bị lạc đường trong núi, anh ấy đói quá nên bị hôn mê, cháu gọi điện thoại bảo người nhà đến đón bọn cháu, cảm ơn bác.”

Cô nhớ số điện thoại mà nhà họ Hạ đã gọi cho Tô Cảnh Đình, bên kia chỉ vang lên một tiếng đã có người nhận: “Nhà họ Hạ đây, xin hỏi là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK