Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 64

Người đàn ông phía sau cũng tới, hất tay Tô Nhược Hân ra, cực kỳ tức giận nói: “Cô thế này là tập kích khủng bố, còn là đối với một bệnh nhân, cô làm sao nỡ ra tay? Nếu cô muốn chơi trò chữa bệnh cứu người, phiền ra ngoài rẽ trái lái xe năm mươi phút về hướng bệnh viện tâm thần, đảm bảo trong đó có rất nhiều người chơi với cô.”

“Đúng vậy, đây nào phải chữa bệnh, đây chính là làm loạn.” Có người xuống xe hóng hớt khẽ giọng bất bình thay người phụ nữ, nếu không phải nhìn thấy Hạ Thiên Tường cũng có mặt, có lẽ giọng sớm đã thấu trời rồi.

“Đúng đúng đúng, thật xem người bệnh thành trò chơi.”

“Lông còn chưa mọc đủ mà cũng muốn chữa bệnh cứu người, cô có chứng nhận học lực sao?”

“Không học lực không chứng nhận đã ra tay cứu người, thật chả ra sao.”

“Cận tổng, mau báo cảnh sát đi, nếu không vợ anh còn chưa tới bệnh viện đã xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Đúng, mau báo cảnh sát, báo 115 cũng vô ích, người ta vì khoe khoang biết y thuật gì mà chặn xe ở đây, xe cấp cứu 115 dù đến cũng không vào được.”

Hết câu này tới câu khác, khiến người đàn ông ngày càng lo lắng: “Vợ, em thế nào rồi? Nếu không em xuống xe đi, anh cõng em, ra ngoài rồi chúng ta gọi taxi.”

Nghe thấy lời nói quan tâm của người đàn ông, Tô Nhược Hân lại thêm nhận thức với Cận tổng này.

Xem như một người chồng yêu gia đình đi.

Cô thích đàn ông như vậy.

Rất có hảo cảm.

“Đừng ồn, đau chết mất.” Người phụ nữ cau mày, sắc mặt ngày càng tái nhợt, trừng mắt người đàn ông một cái.

“Tăng Hiểu Khê, anh muốn cõng em đến bệnh viện, em lại nói anh ồn, em có còn lương tâm không?” Có lẽ là tính tình nóng nảy, người đàn ông rõ ràng vô cùng đau lòng vợ, nhưng bà vừa trừng mắt, ông đã như châm lửa.

“Cận Hồng Huy, em đau.” Người phụ nữ nói, không vui lại trừng mắt người đàn ông một cái.

“Vợ, xuống xe đi, anh cõng em.” Tăng Hiểu Khê vừa nói đau, mặt Cận Hồng Huy chỉ còn lại đau lòng và nôn nóng, dứt khoát không đợi Tăng Hiểu Khê đồng ý nữa, trực tiếp mở cửa xe khom lưng ôm vợ mình.

“Cận tổng, ông nổi không? Có cần giúp đỡ không?” Một người phụ nữ cũng xuống xe, hẳn là quen biết hai vợ chồng này, bước tới quan tâm.

“Không được cũng phải được, chó khôn không cản đường, không nghĩ tới hôm nay lại để ông đây gặp phải hai con.”

“Ông câm miệng.” Bên cạnh, Hạ Thiên Tường vẫn luôn im lặng vào lúc nghe thấy câu này, liếc mắt Tô Nhược Hân xinh xắn, so sánh này, anh không đồng ý.

Cận Hồng Huy vừa dùng sức ôm vợ nhà mình, vừa hung hăng liếc mắt Hạ Thiên Tường, giận đùng đùng nói: “Cậu Hạ, tôi biết Hạ thị nhà cao cửa rộng, không đặt những gia đình nhỏ bé chúng tôi vào mắt, nhưng mà, từ hôm nay trở đi, Cận thị tôi cũng không để Hạ thị các cậu vào mắt.”

Tăng Hiểu Khê bỗng kéo Cận Hồng Huy: “Anh đợi chút, em cảm giác một chút rồi xuống xe cũng không muộn.”

“Sao vậy? Đau lắm hả? Không cử động được?” Cận Hồng Huy mồ hôi lạnh ròng ròng, dáng vẻ đau lòng treo trên mặt, hận không thể đau thay vợ nhà mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK