Chương 91
Tiếng thì thào bàn tán xung quanh vào lúc này đã sôi sục, tất cả đều thảo phạt người mang tiếng mẹ ruột Tô Nhược Hân – Trần Ngọc Thúy.
Tô Cảnh Đình trên ghế lái đợi nửa ngày cũng không thấy Trần Ngọc Thúy kéo Tô Nhược Hân lên xe, thấy xung quanh đều đang thảo phạt một nhà ba người họ, sắc mặt ông ta khẽ trầm xuống, vội gọi Trần Ngọc Thúy: “Ngọc Thúy, Kim Như, chúng ta về trước, về nhà rồi nói.”
Tô Nhược Hân rồi cũng có lúc trơ trọi một mình, đến lúc đó lại đưa cô về nhà, họ không tin đến lúc đó Hạ Thiên Tường sẽ không đến nhà.
Nghe thấy Tô Cảnh Đình gọi, Trần Ngọc Thúy và Tô Kim Như vội vàng mượn bậc thềm này lên xe, lập tức lái xe rời đi.
Tô Nhược Hân thở phào, nhưng vành mắt lại đỏ lên.
Bị mẹ ruột, chị ruột bắt nạt thành như vậy, cô thật sự vô cùng buồn bã.
Xoay người đi vào cổng lớn trường học, cố gắng phớt lờ ánh mắt của những người xung quanh.
Tại sao mỗi lần gặp ba mẹ, cô liền càng thêm tổn thương một lần chứ.
Rất buồn.
Vừa vào cổng lớn, Tô Nhược Hân đã rẽ vào con hẻm thông tới ký túc xá.
Không muốn gặp ai.
Ai cũng không muốn gặp.
Cô bây giờ buồn muốn chết.
Đi trên con hẻm, nước mắt không thể khống chế rơi xuống.
Cô cúi đầu, không dám lên tiếng miễn cưỡng nhẫn nhịn.
Sợ bị người khác phát hiện.
Một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt cô: “Lau.”
Tô Nhược Hân bất giác nhận lấy, nhưng lập tức lại cảm thấy không đúng: “Hạ Thiên Tường, anh không phải đi rồi sao?”
Lúc này lại xuất hiện trước mặt cô, cô khóc xấu xí khó coi muốn chết.
“Chưa đi, có việc.”
“Có việc thì anh đi làm, đừng theo tôi.” Tô Nhược Hân thút thít, cô bây giờ tâm trạng không tốt, anh theo cô chính là tìm mắng.
“Đang làm.” Hạ Thiên Tường nói, tiếp tục đi theo Tô Nhược Hân.
Nghe tiếng bước chân bên cạnh, Tô Nhược Hân vội lau khô nước mắt, sau đó nhìn trái ngó phải, con hẻm này hơi hẹp, còn may không có ai, cô lập tức chỉ vào phía ngược với ký túc xá: “Cổng lớn ở đó, anh đi mau.”
Cô nói rồi, dùng sức đẩy anh.
Nhưng gót chân Hạ Thiên Tường như mọc rễ, không hề nhúc nhích.
“Không đi, tôi phải làm việc.”