Chương 115
Còn sống động và nam tính hơn khuôn mặt của người đàn ông nằm trên giường trong ấn tượng của cô ta, đẹp trai đến mức cô ta nóng lòng muốn đè anh ra “ăn” ngay.
“Không thơm, mùi trong chuồng lợn.” Hạ Thiên Tường lãnh đạm nói, sau đó di chuyển. ngôn tình sủng
Đôi chân dài sải bước trong căn phòng chật hẹp, hai bước đã tới góc tường bên kia.
Nơi đó là một dãy tủ quần áo.
Thấy Hạ Thiên Tường đi về phía tủ quần áo, Tô Thanh Hà hoảng sợ quên mất phản bác không phải mùi chuồng lợn mà là mùi hoa nhài, cô ta vọt tới muốn kéo anh lại: “Thiên Tường, đừng đi về phía đó.”
“Bỏ tay ra.”
Hạ Thiên Tường như nhìn thấy bàn tay phía sau mình, anh lạnh lùng khẽ quát.
Anh quát lên mới khiến cho bàn tay đang giơ lên của Tô Thanh Hà cứng ngắc hạ xuống, anh không cho cô ta chạm vào, cô ta cũng thật sự không dám chạm vào anh.
Theo lời đồn, Hạ Thiên Tường là một người cực kỳ máu lạnh, không bao giờ mềm lòng, bất cứ ai làm trái lời anh đều không có kết cục tốt đẹp.
Lúc này cô ta không rõ tính anh lắm, nên không dám hành động hấp tấp.
Tô Thanh Hà tủi thân đứng sau lưng Hạ Thiên Tường: “Thiên Tường, đã mấy ngày rồi em không nhìn thấy anh, anh ngồi xuống, chúng ta nói chuyện được không?”
Thấy không thể ngủ với anh ngay, Tô Thanh Hà bèn lấy lui làm tiến, vậy thì nói chuyện yêu đương cũng được.
Dù sao bây giờ kinh nguyệt của cô ta cũng đang ra càng lúc càng nhiều.
Không làm cũng tốt.
“Ra ngoài.” Nhưng giây tiếp theo, cô ta lại chờ được giọng nói lạnh lùng như băng này của người đàn ông.
“Em… Em…” Tô Thanh Hà nhìn về hướng cửa, thật sự không muốn cứ thế đi ra ngoài như vậy, cô ta còn chưa có được Hạ Thiên Tường, như vậy bồi dưỡng tình cảm một chút cũng được.
“Ra ngoài.” Lại là một tiếng quát lạnh lẽo.
Âm thanh này rõ ràng vẫn là giọng nam từ tính trầm thấp, rõ ràng rất êm tai nhưng Tô Thanh Hà lại chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Cô ta đứng ở đó, ra ngoài không được, không ra cũng không được.
Khi cô ta đang do dự, cũng không biết Hạ Thiên Tường đã làm thế nào mà cánh cửa phòng vốn đang đóng lại đột nhiên mở ra.
“Uỵch” một tiếng, Trần Ngọc Thuý đang nghe lén bên ngoài lập tức nhào vào, bà ta ho khan vài tiếng liên tiếp, ánh đèn bên ngoài cũng chiếu vào phòng, bà ta vô thức nhăn mũi: “Mùi gì thế?”
“Mẹ, sao mẹ cũng hỏi như vậy thế? Không phải mẹ cũng thấy giống mùi chuồng lợn đấy chứ? Đây là mùi hoa nhài.”
Trần Ngọc Thuý cau mày, vừa định khiển trách Tô Thanh Hà thì nghe Hạ Thiên Tường quát lên tiếng nữa: “Ra ngoài.”
Tiếng quát này khiến da đầu Trần Ngọc Thuý như muốn nổ tung, bà ta kéo Tô Thanh Hà ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân của Trần Ngọc Thuý và Tô Thanh Hà, Hạ Thiên Tường vẫn bất mãn nói: “Hai người ở ban công, cút ra đây.”