Chương 65
“Nhìn xem, cái ấn kia chữa hỏng rồi, chữa cho bà Cận không thể cử động nữa, Cận tổng, ông mau nghĩ cách đi.”
“Con nhóc miệng còn hôi sữa cũng muốn giả thần giả quỷ khám bệnh cho người khác, hại người mà.”
“Hiểu Khê, có cần tôi giúp cô lấy chai nước không?” Người phụ nữ luôn ở bên quan sát Tăng Hiểu Khê lo lắng hỏi.
“Cần.” Người phụ nữ vừa nói xong đã nhận được hồi đáp, nhưng không phải Tăng Hiểu Khê, mà là Tô Nhược Hân không chút để ý mọi người thảo phạt.
Người phụ nữ sững sốt, nhìn sang Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân nhàn nhạt nói: “Uống nước cũng không hại cơ thể, đi lấy đi, ông Cận và bà Cận hẳn là vội ra ngoài, không đem nước.” Cô vừa liếc trong xe, không có nước khoáng, ly cũng không có.
“Được rồi.” Nghĩ tới câu này của Tô Nhược Hân cũng không có ác ý, người phụ nữ bèn đi lấy nước.
Dù sao Tô Nhược Hân nói rất đúng, uống nước cũng không hại gì.
“Cô lại muốn làm gì vợ tôi? Cô tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy cô.” Cận Hồng Huy càng nhìn Tô Nhược Hân càng không vừa mắt, nếu không phải phía sau cô còn có Hạ Thiên Tường đang đứng như thần giữ cửa, ông ta thật muốn ra tay lần nữa.
“Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát, sắp chết người rồi.” Dần dà, người kẹt trong xe cũng bước xuống, đều vây tới.
Dù sao ở trên xe cũng không ra ngoài được, xe của Hạ Thiên Tường ở phía trước không lái đi, xe họ ở phía sau trừ phi đột nhiên mọc cánh, nếu không, căn bản không lái qua được.
Thế là, thật sự có người lấy điện thoại ra bắt đầu bấm gọi 113…
Thấy người đó ấn gọi 113, Tô Nhược Hân nhớ tới hôm sinh nhật, nếu không nhờ 113 và 115, cô và Hạ Thiên Tường cũng không cách nào rời đi căn nhà gỗ trong khu nghỉ dưỡng trong núi.
Điện thoại kết nối, người kia thật sự báo cảnh sát: “Alo, tôi báo cảnh sát, địa điểm là khu biệt thự lưng chừng núi, chỗ tôi có người chặn xe của bệnh nhân cấp cứu, còn không lái đi thì sẽ xảy ra án…”
“Đợi chút.” Bỗng nhiên, Tăng Hiểu Khê trong khoang xe Roll Royces lớn tiếng gọi.
Hơn nữa, còn tràn đầy sức lực.
Cảm giác không hề phù hợp với hình tượng bệnh nhân của bà.
“Vợ, em lại sao vậy? Đau không chịu nỗi sao? Đã báo cảnh sát rồi, họ còn không lái xe đi, cảnh sát đến sẽ dẫn họ đi.” Cận Hồng Huy lau mồ hôi trên trán, nhìn vợ nhà mình mắt đầy đau lòng.
Nhưng ông ta vừa nói xong, đã nghe Tô Nhược Hân nói: “Dì Tăng, có phải đã không còn đau nữa?”
“Cô không muốn vào đồn nên cố ý bóp méo sự thật.” Cận Hồng Huy chỉ Tô Nhược Hân, thật muốn giết cô.
Nói xong, lại nhìn sang người đàn ông vì lời nói của Tăng Hiểu Khê mà dừng báo cảnh sát, thúc giục: “Báo cảnh sát đi, tiếp tục báo.”
“Được, tôi tiếp tục.” Người đàn ông cũng không nhìn quen hành vi này của Tô Nhược Hân, thật quá đáng, lấy tính mạng người ta làm trò đùa.