Mục lục
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 130

Tô Nhược Hân cười ha ha, nhưng cô cười một lúc mới phát hiện ra người đàn ông trước mặt chẳng những không cười, ngược lại còn nghiêm mặt đứng đó nhìn cô.

“Đúng là không hiểu tình thú.”

Màu mắt Hạ Thiên Tường càng tối hơn. Anh không hiểu tình thú à?

Tình thú là gì?

“Nằm xuống, nghe lời đi.”

“Được rồi, nhưng anh đã nói sẽ không nhìn chỗ không nên nhìn đấy.”

“Ừ.”

Cô gái nằm xuống.

Hàng lông mi thật dài chớp nhẹ.

Cô gái nằm trên giường lại giống như một con bướm đậu giữa bông hoa, dường như có thể bay lên bất cứ lúc nào, bay khỏi thế giới của anh.

Hạ Thiên Tường bỗng nhiên cảm thấy anh phải đẩy nhanh tiến độ hơn, cố gắng làm Tô Nhược Hân yêu anh. Đến lúc đó cô sẽ không chê anh già nữa.

Tô Nhược Hân căng thẳng.

Dù sao lúc này trên người cô chỉ có một cái khăn tắm.

Cô còn nằm trong tư thế như vậy ở trước mặt Hạ Thiên Tường, thật sự có hơi hoảng.

Hạ Thiên Tường nhìn thật lâu, cuối cùng cũng hành động, kéo cái chăn đơn đắp lên trên người Tô Nhược Hân.

Sau đó, anh đưa tay sờ xuống phía dưới chăn.

“Anh… anh muốn làm gì?” Câu này đã sắp thành câu cửa miệng của Tô Nhược Hân với Hạ Thiên Tường rồi.

Cũng vào lúc này, cô cảm giác được chiếc khăn tắm trên người trượt từ phía trên xuống thắt lưng.

Sau đó, chiếc chăn trên người đã được Hạ Thiên Tường kéo từ dưới chân lên đến trên bụng.

Chăn dồn một đống ở trên ngực, cũng che khuất cả gương mặt nhỏ nhắn của cô.

Tô Nhược Hân giấu đầu trong chăn, nghe tim mình điên cuồng đập thình thịch, cũng cảm giác được ánh mắt của người đàn ông nhìn vừa khéo vào phần bụng lộ ra giữa khăn tắm và cái chăn.

Sau đó, anh cứ nhìn bụng cô như vậy hồi lâu vẫn không nói gì.

Tô Nhược Hân bối rối, dè dặt thò đầu ra khỏi đống chăn: “Xem… xem xong chưa? Tôi hơi lạnh.”

Thật ra ánh mắt Hạ Thiên Tường thật sự có hơi lạnh, lạnh đến mức làm hàm răng cô cũng đang run rẩy.

“Sao không nói?” Vẻ mặt Hạ Thiên Tường lạnh lùng.

Giờ phút này, anh không biết mình đang giận cô hay giận Trần Ngọc Thúy nữa.

“Bôi… bôi ít rượu thuốc là được rồi.” Tô Nhược Hân nói nhỏ.

Rõ ràng cô là người bị hại, nhưng lúc này cô ở trước mặt Hạ Thiên Tường lại giống như đã làm sai chuyện gì vậy.

Một giây sau, người đàn ông quay người rời đi.

Khi cánh cửa “két” một tiếng đóng lại, Tô Nhược Hân vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Ơ, cô bị thương chứ đâu phải anh bị thương, làm gì mà tức giận như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK