Chương 30
Mà dì quản lý ký túc nhiệt tình như vậy, tuyệt đối là vì Phương Tấn.
“Xin lỗi, tâm trạng của tôi không tốt, không muốn đi đâu hết, anh Phương, anh về đi.” Mặc kệ, cô bây giờ thật sự không muốn đi đâu hết.
Hạ Thiên Tường sống hay chết cô cũng không muốn quan tâm.
Nhưng cô mới xoay người thì nghe Phương Tấn nói: “Cô Tô, cậu chủ bị thương rồi, lúc hôn mê nói mớ, cứ gọi tên của cô, cô xem cô có thể…”
Tô Nhược Hân sửng sốt, Hạ Thiên Tường hôn mê bất tỉnh không thể biết tên của cô chứ: “Anh ta nói mớ gọi tên của tôi?”
“Đúng, bác sĩ đã khám rồi, rất lo lắng anh ấy không tỉnh lại được, có thể làm phiền cô Tô đi một chuyến không?”
Trong đầu của Tô Nhược Hân vụt qua miếng ngọc đó của Hạ Thiên Tường, lại nhìn cổ tay của mình, mỗi lần cô để miếng ngọc lên vết bớt, lần nào cũng có vô số nội dung truyền vào.
Ừm, nếu Hạ Thiên Tường chết, cô đâu còn cơ hội lập tức bổ sung nhiều kiến thức như vậy.
Tuy không thích Hạ Thiên Tường, có điều nghĩ tới kỳ thi đại học này cô không cần đọc sách tuyệt đối có thể lấy được điểm tối đa, bèn gật đầu: “Được, đợi tôi một chút.”
5 phút sau, Tô Nhược Hân thay bộ đồ màu đỏ mận, xinh đẹp đi xuống tầng.
Hai người một trước một sau đi tới bãi đổ xe bên ngoài ký túc xá.
Nhưng Tô Nhược Hân mới đi ra khỏi khu ký túc xá nữ sinh thì bị người ta cản lại.
Một bó hoa hồng to đập vào mắt.
“Tô Nhược Hân, tôi thích cậu, làm bạn gái của tôi có được không? Tôi nhất định sẽ đối tốt với cậu, cậu thi trường đại học nào, tôi cũng thi trường đại học đó, sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Tô Nhược Hân đưa tay đẩy bó hoa đó lại: “Chu Cường Vinh, tôi đã nói cấp 3 không yêu đương là không yêu đương, cậu tránh ra.”
Cô từ chối như vậy, mặt của nam sinh đỏ bừng, tay chỉ về phía của Phương Tấn: “Tô Nhược Hân cậu lừa người, cậu là thích người đàn ông có xe sang có phải không?”
Phương Tấn đi tới trước xe thì cơ thể chợt run lên, bỗng dưng liếc nhìn chiếc BMW X3 còn khiêm tốn hơn chiếc McLaren Gt của anh ta, anh ta không dám để Tô Nhược Hân thích anh ta, nếu không ngày tháng từ nay về sau của anh ta đừng hòng được thoải mái.
Nghĩ đến đây, Phương Tấn có sức sống cực lớn đã lập tức xoay người: “Tôi chỉ là tài xế.”
Nam sinh đó vừa nghe thấy Phương Tấn nói anh ta là tài xế thì sửng sốt: “Tô Nhược Hân, cậu bị người ta bao nuôi rồi sao?”
Nếu không sao có thể ra vào đều có xe sang và tài xế đưa đón.
Tô Nhược Hân lạnh nhạt nói: “Đó là xe của anh rể tôi, tài xế của anh rể tôi.”
Dù sao, người trong cả thiên hạ đều nhận định chị cô và Hạ Thiên Tường là hôn thê hôn phu, để tránh phiền phức, cô tiếp tục dùng cái cớ này là được.
Ở ghế lái phụ của chiếc BMW X3 đột nhiên có khói cháy, trong lúc sáng lúc tối một người đàn ông lặng lẽ nhìn về phía của Tô Nhược Hân, như có suy tư.
Cơ thể của Phương Tấn run nhẹ, vẫn cảm thấy mau chóng thoát khỏi nơi này là ổn thỏa nhất: “Cô Tô, quá muộn rồi, đi thôi.”
Tô Nhược Hân đẩy Chu Cường Vinh ra, lướt qua cậu ta đi về phía chiếc xe McLaren GT đó của Phương Tấn.