Chương 17
“Cô…”
“Em dâu, cô ta chỉ là một cô gái nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, một chút y thuật cũng không có, cô ta có thể làm được gì? Mọi người đều bị cô ta lừa gạt rồi.” Con dâu cả nhà họ Hạ Hứa Vĩnh Mai cũng đi theo vào.
Lục Diễm Chi xoay người nhìn Hứa Vĩnh Mai: “Chị là ước gì cả đời Thiên Tường cũng không tỉnh lại, như vậy con của chị có thể tranh thủ vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị phải không?”
Hứa Vĩnh Mai không ngờ Lục Diễm Chi nói đúng tim đen chỉ ra mục đích của bà ta, mặt trầm xuống: “Tôi câu nào nói vậy?”
“Trên mặt chị cũng viết lên rồi.” Lục Diễm Chi cười lạnh một tiếng, bà chỉ có một đứa con trai Hạ Thiên Tường này, chỉ cần Hạ Thiên Tường có thể khỏe, thế nào bà ta cũng chịu.
“Được rồi, cả đám đều im miệng cho ta, trong phòng ngủ của Thiên Tường không nên có nhiều người, ta nói bao nhiêu lần rồi, đều đi ra ngoài đi ra ngoài đi.” Bà cụ gõ gậy theo sau gầm nhẹ đi vào.
Sau đó nhìn Tô Nhược Hân, lại liếc mắt nhìn Hạ Thiên Tường: “Nhìn đi, ta đã nói cái gì, bát tự của bé Tô Nhược Hân cùng với Thiên Tường là xứng nhất, lúc này con bé mới đến sắc mặt Thiên Tường cũng đã dễ nhìn rồi.”
Một câu nói kia của bà hấp dẫn mọi người ở trước cửa nhìn sang, quả nhiên sắc mặt Hạ Thiên Tường tốt hơn trước rất nhiều.
“Chị Trương, đi vào phòng vệ sinh ngoại trừ đồ của Thiên Tường đều dọn ra, đổi một bộ hoàn toàn mới, sau này Tô Nhược Hân sẽ ngủ cùng với Thiên Tường.” Lục Diễm Chi cũng mặc kệ Tô Nhược Hân có đồng ý hay không, dù sao cũng tự quyết định.
“Dì, con thì sao?” Tô Thanh Hà bị mọi người chen ra ngoài lập tức luống cuống, cô ta vẫn luôn nhón chân muốn nhìn xem sắc mặt Hạ Thiên Tường có phải thật sự tốt hơn trước nhiều không, nhưng mà nhiều người, cô ta không chen vào được.
“Em dâu, Tô Thanh Hà cũng đã đến đây mấy ngày rồi, vẫn luôn chăm sóc Thiên Tường, không có công lao cũng có khổ lao, em bây giờ nói đuổi người là đuổi người, đây cũng quá không nói lý lẽ?” Con dâu thứ hai Dương Xuân Lệ mở miệng.
Bà ta phát hiện sắc mặt Hạ Thiên Tường quả thật hồng nhuận hơn nhiều, bà ta hoảng rồi, tuyệt đối không thể để cho cô gái Tô Nhược Hân này cứu tỉnh Hạ Thiên Tường.
Cho nên, vội vàng ủng hộ Tô Thanh Hà, dù sao Tô Thanh Hà và Hạ Thiên Tường mấy hôm nay ở chung Hạ Thiên Tường cũng không chút khởi sắc, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Đối lập rõ ràng này, bà ta nhìn thấy hết.
Mà bà ta muốn chính là Hạ Thiên Tường nhanh chết đi, vậy thì con trai nhà bà ta mới có cơ hội cạnh tranh vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị.
“Chị dâu hai, Thiên Tường là con em, tự em biết quan tâm, chị có thời gian, vẫn là đi quan tâm cái đứa con một tuần rồi vẫn chưa về nhà của mình đi, tránh bị người dạy hư, đến lúc đó chị hối hận cũng không kịp.” Lục Diễm Chi nhìn Dương Xuân Lệ nói gằn từng chữ.
“Thiên Chiếu một tuần rồi vẫn không về nhà? Nhà thằng hai, nhanh đi kiểm tra xem có chuyện gì.” Bà cụ nghe cháu trai vẫn luôn không về nhà, sắc mặt có chút khó coi.
Dương Xuân Lệ vốn còn muốn giúp Tô Thanh Hà, nghe bà cụ nói, chỉ có thể xám xịt ra ngoài gọi điện thoại.
Những người khác thấy Lục Diễm Chi đáp lại Dương Xuân Lệ như thế, hơn nữa Tô Thanh Hà đối với bọn họ cũng là một người có cũng được không có cũng được, nên không ai mở miệng nói thay Tô Thanh Hà nữa.