Chương 80
Tô Nhược Hân theo sát hai bước, sau đó vùng khỏi tay anh.
Bởi vì cô có chút hoảng loạn khi bắt gặp cái nhìn của những người xung quanh.
Sao cô có cảm giác như đang tới thuê phòng với Hạ Thiên Tường thế nhỉ?
Kỳ kỳ.
Nhưng đúng là như vậy mà.
Cô không thích những ánh mắt đó.
Hạ Thiên Tường đến trước quầy lễ tân, anh ngoảnh đầu lại nhìn cái đuôi nhỏ Tô Nhược Hân đang chậm rãi bước tới, nụ cười trên môi anh càng đậm hơn.
“Cậu Hạ, vẫn là phòng tổng thống sao ạ?” Hạ Thiên Tường có phòng tổng thống chuyện dụng của mình ở Kaiwitt.
“Không phải đã hết rồi sao?” Hạ Thiên Tường hạ thấp giọng hỏi câu này, khuôn mặt tuấn tú rất điềm tĩnh.
Quản lý liếc nhanh ra sau lưng anh: “Đúng đúng, hết rồi, tôi sẽ sắp xếp phòng cho anh ngay đây.”
Thế là năm phút sau, Tô Nhược Hân đi theo Hạ Thiên Tường vào một phòng đơn.
Căn phòng đơn có một phòng ngủ, một phòng vệ sinh, nhỏ hơn rất nhiều so với căn phòng tổng thống mà anh từng ở trước đây.
Nhưng Hạ Thiên Tường vẫn luôn nở một nụ cười trên môi.
“Thật sự hết phòng rồi hả?” Bước vào phòng, Tô Nhược Hân không cam tâm hỏi lại lần nữa.
“Hết rồi, lúc tôi hỏi cô cũng có ở đó kia mà.”
“Phòng đôi cũng được.” Ít nhất còn có hai chiếc giường, cô không muốn ngủ chung giường với Hạ Thiên Tường.
“Cũng hết sạch.”
Tô Nhược Hân cam chịu nhìn căn phòng đơn này, sau đó cau mày nói: “Phòng tắm này sao dùng được.”
Lớp kính trong suốt, cô tắm trong đó, người ngồi trong phòng sẽ nhìn thấy hết không sót một thứ gì, vậy chẳng phải cô sẽ bị Hạ Thiên Tường nhìn thấy hết sao.
Cô không muốn.
“Tôi sẽ ra ngoài ban công trong lúc cô tắm.” Hạ Thiên Tường nghĩ ra giải pháp trong vài giây.
Anh rất hài lòng với sự phát huy của quản lý Kaiwitt vừa rồi.
Tô Nhược Hân nghĩ ngợi một lúc, cũng chỉ có thể như vậy: “Được thôi.”
Nhưng mà khi thật sự vào phòng tắm tắm rửa, nhìn lớp kính trong suốt bên ngoài, cô không dám cởi quần áo.
Đột nhiên, cô nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, liền vội vàng đi ra ngoài, mở cửa ban công: “Hạ Thiên Tường, hay là chúng ta trở về trường đi, tôi lấy căn cước rồi tìm khách sạn khác.”
“Hả, nhưng đã trả tiền, không được hoàn lại.”
“Nhưng tôi không có đồ để thay.”
“Sáng mai sẽ có, chị Trương sẽ gửi tới.”
Tô Nhược Hân không thể phản bác lại câu nói của Hạ Thiên Tường: “Thế cũng được.” Thật ra chủ yếu là vì cô muốn miếng ngọc của anh.