Theo chấn động, ý chí của núi này dường như trong chỗ u minh có điều cảm ứng. Khi nó phủ xuống Nam Thiên Đại Địa, phủ xuống trong tay Mạnh Hạo, trên tòa núi thứ chín đang nhanh chóng bành trướng.
Chỉ là một tia ý chí, nhưng đối với bốn cái tàn hồn trước mặt Mạnh Hạo mà nói, lại là long trời lở đất.
Bốn cái tàn hồn lập tức hoảng sợ đến cực hạn.
- Cộng minh!!
- Hắn... hắn không ngờ đưa tới núi thứ chín cộng minh!!
Khi bốn cái tàn hồn rung động, đôi mắt của Mạnh Hạo trong nháy mắt trống rỗng. Tay phải vung mạnh lên về phía hắn, lập tức núi thứ chín trong tay, chạy thẳng tới phía trước mà đi.
Khoảnh khắc núi thứ chín đến gần tàn hồn tự xưng Âm Thần, tàn hồn này trong lúc hoảng sợ sử dụng hết sức bình sinh, biến ảo ra vô số ngôi sao bên ngoài thân thể, muốn đến cản trở.
Ầm!
Tất cả tinh tú toàn bộ sụp đổ, tàn hồn tự xưng Âm Thần phát ra tiếng hét thảm thê lương. Sau đó thân thể bị núi thứ chín trực tiếp va chạm, hồn phi phách tán...
Cùng lúc đó, lốc xoáy to lớn cũng nháy mắt bị núi thứ chín đụng chạm, trực tiếp chia năm xẻ bảy. Dường như núi này không thể bị ngăn cản, liên đới ba cái tàn hồn khác cũng đều vào giờ khắc này hoảng sợ đến cực hạn, nhanh chóng lui về sau. Tốc độ của bọn họ càng nhanh hơn nữa, cũng sắp bước qua núi thứ chín.
Trong tiếng nổ ầm ầm, ba cái tàn hồn chỉ có một trốn ra, hai cái khác thì gào thét thê lương. Tất cả thần thông dùng hết, tất cả pháp bảo đều lấy ra, nhưng vẫn... sụp đổ diệt tuyệt.
Cho đến lúc này, sắc mặt của Mạnh Hạo tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi. Núi thứ chín này mới chậm rãi biến mất.
Vào lúc nó biến mất, trong cơ thể của Mạnh Hạo một trận hư nhược. Hắn cũng không nghĩ tới, bản thân mình thi triển ra núi Lâm mô thứ chín, không ngờ uy lực kinh người như vậy. Một cái chớp mắt, lực lượng của núi đó có thể cùng Vấn Đạo đối kháng!
Nhưng giá cao chính là tu vi của Mạnh Hạo không thể thừa nhận. Dưới sự cắn trả bị thương, cho dù là hồn của hắn có ý bất diệt, nhưng Mạnh Hạo đã nhận ra, loại thần thông này nếu mình sử dụng nhiều sẽ làm hồn khô!
Thời khắc này duy nhất tàn hồn vừa chạy ra, hoảng sợ hoảng sợ đến cực hạn. Thân thể cấp tốc lui về sau, đối với chỗ của Mạnh Hạo, dĩ nhiên nghe tin đã sợ mất mật.
Mạnh Hạo không đi để ý tới cái tàn hồn nọ. Hắn cất bước chạy thẳng tới Tế đàn, tay phải nâng lên, đang muốn bắt một trận về phía thủy tinh cầu.
Đột nhiên, một cái bàn tay khô, vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, nhẹ nhàng chỉ một cái. Hắn thậm chí có thể thấy được móng tay vàng đen trên ngón tay khô khan, còn có vẻ thương tang vô tận tản ra từ bên trong.
Một lóng tay, không có xốc ra chút nào dao động, không có tán phát bất kỳ lực lượng của thiên địa, nhưng cho Mạnh Hạo một loại giống như đại đạo. Giống như cảm giác một phần của quy tắc thiên địa.
Hắn không thể né tránh, không thể tránh ra, chỉ có thể nhìn ngón tay nọ nhẹ nhàng điểm vào ngực của hắn.
Một ngón tay rơi xuống, trong óc của Mạnh Hạo trong nháy mắt nổ ầm ầm. Hắn phun ra máu tươi, thân thể giống như bị một cỗ lực mạnh mẽ trực tiếp đánh, cuốn ngược mạnh lại, trực tiếp đánh vào phía sau trên một ngôi đại điện. Đại điện sụp đổ, nhưng như cũ không thể cản trở cổ lực lượng trên người của hắn.
Thân thể hắn xuyên thấu đại điện, đụng phải bên trên mặt đất. Mặt đất chấn động. Giữa tiếng nổ vang vọng, thân thể Mạnh Hạo giống như xuyên qua từ trong âm dương tách rời, bay thẳng ra mặt đất của Thanh La Tông. Giữa không trung, thân thể hắn một tiếng ầm, ngực trực tiếp nổ tung.
Cùng lúc đó, thần hồn bất tử của hắn, cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn khoảnh khắc bạo phát, khiến cho vết thương của hắn mắt thường có thể thấy được khép lại. Nhưng sau khi vừa mới khép lại, rồi lập tức sụp đổ, vòng đi vòng lại, khiến hắn không ngừng phun ra máu tươi. Áo xanh mặc trên người lập tức trở thành màu tím.
Càng làm cho các đệ tử của cả vùng đất Thanh La Tông, mỗi một người đều thần sắc biến hóa, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Cùng lúc đó, một loạt tiếng ho khan, truyền ra từ chỗ sâu của mặt đất.
Một cỗ hắc khí lại dâng lên theo mặt đất, chạy thẳng tới bầu trời mà đi, khiến cho cả Thanh La Tông lập tức bao phủ bên trong một tầng sương mù đen thật mỏng.
Tiếng ho khan càng lúc càng mãnh liệt, phảng phất có người đang từng bước một tập tễnh đi ra từ bên trong mặt đất.
- Lão phu chẳng qua là ngủ say một hồi, lại có người ầm ĩ đến loại trình độ này.
Khi thanh âm tang thương vang dội, có một lão già đi ra từ bên trong mặt đất.
Toàn thân gầy gò, mặc áo bào đen, đỉnh đầu đội một cái mũ, dung nhan thương tang, nhưng lại lộ ra vẻ tái nhợt khiến người ta kinh khủng. Đôi mắt vô thần, cả người tản ra tử khí ngập trời, giống như một cỗ Cương thi vậy.
Khi ông ta đi ra, bốn phía lập tức băng hàn, phảng phất có bông tuyết màu đen rơi xuống.
- Vãn bối bái kiến Lục Đạo chân tổ!
Trên mặt đất, tên Trảm Linh đệ tam đao lão giả kia trong nháy mắt nhìn đến Cương thi ấy, thân thể run rẩy mạnh lên. Cái trán chảy xuống mồ hôi, không chậm trễ chút nào lập tức quỳ lạy xuống.
Cùng lúc đó, từ bên trong mặt đất, tàn hồn của cường giả sống sót trước đó cũng run rẩy bay ra, lập tức quỳ lạy xuống.
- Vãn bối bái kiến Lục Đạo chân tổ!
Lại ở phía sau lão ta, vô số tàn hồn bên trong mặt đất đồng loạt quỳ lạy. Bên trong thần sắc lộ ra kính sợ cùng sợ hãi, thanh âm vang vọng. Thanh La Tông đệ tử trên mặt đất cũng đều từng người một run run một chút. Mặc dù không biết lão giả này là ai, nhưng thời khắc này lại rối rít quỳ lạy.
Sắc mặt của Mạnh Hạo khó coi. Hắn thời khắc này thương thế nơi ngực vẫn lan tràn, đối kháng với cảnh giới Vĩnh Hằng của mình. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm lão giả kia, liếc mắt một cái liền nhận ra tu vi của người này...
Vấn Đạo điên phong!
Thậm chí Mạnh Hạo cảm thụ, bộ dáng còn mạnh hơn một chút so với bản tôn của đệ thập tổ Vương gia lúc trước.
Đây mới là chân chính đạo uẩn của một cái tông môn. Nam Vực năm đại tông môn, ba đại gia tộc, bất kỳ bên nào, đều tất nhiên có đạo uẩn như vậy, nếu không, sao có thể truyền thừa ít nhất vạn năm trở lên.
Lão giả ho khan, tay phải cứng lên nâng lên, chộp một cái về mặt đất. Lập tức bên trong mặt đất, cái sông mạnh vẩn đục chấn động, trong nháy mắt cuốn lên, bay thẳng ra từ trong lòng đất, vây quanh không ngừng rút nhỏ bên cạnh lão giả.
Cùng lúc đó, tay phải của lão giả nâng lên chỉ một cái vào lư hương trên núi thứ nhất giữa không trung. Cái lư hương đó chấn động, trong nháy mắt bay lên chạy thẳng tới lão giả, khi tới thì không ngừng rút nhỏ. Sau khi nó đến bên cạnh lão giả, bất ngờ hóa thành lớn chừng bàn tay, lư hương mở ra, chứa lấy nước sông lớn vẩn đục vào bên trong, rơi vào trong lòng bàn tay của lão giả.
Thoạt nhìn, nó đã không giống như là lư hương, ngược lại tựa như là một cái vò rượu.
Lão giả cầm lên, đặt ở bên miệng uống một ngụm. Đôi mắt lộ ra một chút u mang, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo.
- Tu vi không tệ, nếu không có lão phu, vạn năm cơ nghiệp của Thanh La Tông ngược lại cũng thật có khả năng bị ngươi diệt.
- Ngươi muốn nàng hả?
Tay trái của lão giả chỉ một cái về mặt đất, lập tức thủy tinh cầu chỗ hồn của Hứa Thanh tức thì bay ra, bị lão giả bóp ở giữa hai ngón tay.
Có từng tia hắc khí theo hai tay của lão giả vây quanh bên ngoài thủy tinh cầu, biến ảo từng tên lệ quỷ dữ tợn, mang ý tham lam, dường như muốn xông vào bên trong thủy tinh cầu.
Hồn của Hứa Thanh lập tức run rẩy một cái, dường như trong chỗ u minh cảm nhận được sợ hãi.
Lòng của Mạnh Hạo cũng run lên theo.
- Có mùi vị vãng sinh, hẳn là bọn đồ tử đồ tôn của lão phu vì cho lão phu hưởng dụng mà luyện chế. Nàng là người như thế nào của ngươi? Đạo lữ sao?
Lão già khàn khàn lên tiếng.
Mạnh Hạo gắt gao nhìn chằm chằm lão giả, không nói một lời. Lòng của hắn đau nhói, thân thể hắn thời khắc này lại run rẩy.
- Không nói hả?
Hai ngón tay của lão giả hơi dùng sức, khi tiếng động rắc rắc vang vọng, thủy tinh cầu lập tức xuất hiện cái khe nứt.
- Nàng là đạo lữ của ta!
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn lão giả.
- Ngươi tới rất đúng lúc, nếu như không có ngươi xuất hiện, hồn của nàng sẽ trở thành tẩm bổ cho lão phu. Thân thể của nàng sẽ luyện hóa thành đan, trở thành lão phu cất chứa.
Lão già thong thả nói, khí tức tử khí trên thân thể càng đậm.
Đúng lúc này, bầu trời đã là đêm tối, trăng sáng xuất hiện. Trong tia sáng chiếu rọi, lão già ngẩng đầu chỉ một cái liếc mắt nhìn lại, lập tức sương mù đen trong nháy mắt bao trùm ánh trăng.
- Nhưng coi như ngươi đến rồi cũng vô ích, tuy nhiên lão phu có thể cho ngươi một lần cơ hội.
Khi lão già khàn khàn lên tiếng, đôi mắt vẩn đục lộ ra một chút u mang.
- Lấy ra thần thông thuật pháp cường đại nhất của ngươi. Nếu ngươi có thể tiếp nhận một thức của ta mà không chết, ta liền thả ngươi cùng hồn của nàng rời đi, như thế nào?
Mạnh Hạo gắt gao nhìn chằm chằm bên trong Thanh La Tông phía trước, chân tổ mạnh nhất, lòng của hắn cười thảm. Trên thực tế trước khi tới nơi này, hắn đã biết, có lẽ cũng không phải là thuận lợi, nhưng hắn không thể không tới.
Nếu không tới, hắn thật xin lỗi đạo của mình!
Tới rồi, hắn không có ý định phải đi!
- Nàng sống, ta sống, nàng chết, ta chết... Đây là hứa hẹn.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tay phải bỗng nhiên khi nhấc lên, mắt trái của hắn từ từ dâng lên sáng trắng. Mắt bên phải của hắn dần dần xuất hiện đêm tối.
Thần thông mạnh nhất của hắn là ở trên chiếc U Luân đó, bắt chước lão giả mặc áo giáp, cảm ngộ ra trắng và đen.
Trên tay phải của hắn lập tức xuất hiện một tia hắc khí, còn có một tia bạch khí.
Trong nháy mắt hai tia khí tức xuất hiện, đôi mắt của Thanh La Tông Lục Đạo chân tổ bỗng nhiên co rụt lại.
- Thì ra là cái này...
Lão ta sở dĩ không lập tức diệt sát Mạnh Hạo, chính vì lão ta đã cảm nhận được một cỗ tạo hóa trên người của hắn. Tu vi đến trình độ này của lão ta có thể dự cảm nguy cơ, cũng có thể dự cảm tạo hóa.
Cũng giống như đệ thập tổ Vương gia để mắt tới đạo cơ hoàn mỹ nhất của Mạnh Hạo vậy, Lục Đạo chân tổ khi ánh mắt lần đầu tiên nhìn hắn, lão ta liền mơ hồ cảm thấy, trên người của hắn ẩn chứa tạo hóa rất hữu dụng đối với mình.
Trên mặt của Lục Đạo chân tổ lộ ra mỉm cười cứng lên. Khi ánh mắt nhoáng lên một cái, trên tay phải chỗ Mạnh Hạo, hay cổ khí tức trắng và đen đã càng ngày càng nồng đậm, đến cuối cùng, bất ngờ hóa thành hai viên hạt châu!
Hạt châu đen!
Hạt châu trắng!
Vào khoảnh khắc hai hạt châu xuất hiện, hai mắt của Lục Đạo chân tổ co rút mạnh lại. Lấy định lực cùng tu vi của lão ta, đều lộ ra ý không thể tin.
- Đây là... Đạo!
- Đây không phải là đạo bình thường. Hại châu đen trắng cho ta cảm giác dường như vô hạn, dường như trong đó ẩn chứa...
Đôi mắt của Mạnh Hạo bỗng nhiên nhoáng lên một cái. Tay phải bất ngờ nâng lên, hắn không biết hai viên hạt châu này nên đi vận dụng như thế nào, nhưng đây đích đích xác xác là thuật pháp mạnh nhất mà hắn hiện giờ có thể bày ra.
Thời khắc này giữa cái phất tay, hai hạt châu hóa thành hai mũi nhọn đen trắng, chạy thẳng tới Lục Đạo chân tổ.
Trong nháy mắt, bầu trời chợt biến đổi, thế giới trở thành trắng và đen. Cả bầu trời không có loại màu sắc thứ ba nữa!
- Thiên đạo!!
- Đây không phải là thiên đạo của núi thứ chín, đây là thiên đạo ngoài Cửu Đại Sơn Hải!!