Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảnh khắc nhìn thấy đầu lâu này, trong lòng Mạnh Hạo, một lần nữa nhói đau, đó là đầu của Cổ Lạp!

- Hô Diên lão thất phu... Thiên Tòng bộ.

Mạnh Hạo lẩm bẩm, sát khí trong mắt dần thay đổi, trở nên vô cùng tàn bạo, liếc nhìn phường thị thứ mười dưới chân, đưa tay phải chỉ tới.

Một chỉ này, biển tím lập tức cuộn trào, vây lấy phường thị thứ mười, hình thành một vòng xoáy khổng lồ ầm ầm chuyển động. Đột nhiên, bay thẳng lên trời!

Cột nước khổng lồ lớn đến nghìn trượng, vào lúc này, hoàn toàn che phủ cả phường thị thứ mười. Trong tiếng nổ, giống như suối phun, ầm một tiếng, trận pháp nơi đây, căn bản không thể ngăn cản chút nào, lập tức tan vỡ.

Đồng thời, rất nhiều tàu thuyền đồng loạt vỡ vụn, vô số tu sĩ trong phường thị gào thét thảm thiết, thân thể không chịu được khống chế, toàn bộ bị nước biển đập tới. Khoảnh khắc bọn họ tiếp xúc với nước biển, sinh cơ của họ tiếp xúc với tử ý của nước biển, lập tức sinh ra diệt tuyệt.

Nhất thời, tiếng nổ kéo dài, từng người từng người, còn chưa kịp thi triển thần thông, đã nổ tung, không thể chống đỡ, không thể ngăn cản, không thể né tránh!

Tất cả lực lượng của bọn họ, đều đặt ở trên trời, trong tin tức bọn họ nhận được, có tu vi của Mạnh Hạo, có sự đáng sợ của Huyết Ngao, nhưng không có việc biển tím bộc phát!

Bọn họ căn bản không tưởng tượng được, có người có thể khống chế được biển tím sinh ra từ hạo kiếp của Tây Mạc này.

Cũng không thể tin tưởng, có người có thể chìm vào trong biển tím. Cho nên, trận pháp nơi này nhìn thì mạnh mẽ, nhưng trên thực tế lại có một khuyết điểm chí mạng, đó là phía đáy!

Trong tiếng nổ, cả phường thị thứ mười vỡ vụn hoàn toàn, chia năm sẻ bảy, tất cả sắp xếp trước đó, trong hạo kiếp biển tím, lập tức bị đánh tan. Hai chiến xa mạnh mẽ được chuẩn bị trước, lúc này không thể thi triển một đòn nào, đã bị biển tím xung kích đến tan nát.

Tiếp đó, có rất rất nhiều người chết, Mạnh Hạo thậm chí không tự mình giết chết một ai, chỉ một ý niệm, dẫn động biển tím bộc phát, đã hoàn toàn chôn vùi cả phường thị thứ mười.

Đây, chính là sân nhà của hắn!

Biển tím Tây Mạc!

Từng thi thể rơi xuống, vô số mảnh vỡ tung bay, phường thị thứ mười, không một ai sống sót trong diệt tuyệt của biển tím, tất cả tử vong!

Tử vong, có lúc, lại đơn giản như thế.

Sinh mệnh, có lúc, lại yếu ớt đến vậy.

Hai câu này, người không nhìn thấu sinh tử, rất khó cảm nhận, chỉ có trong cuộc đời, chứng kiến vài lần táng lễ, mới có loại cảm ngộ này với sinh mệnh.

Mạnh Hạo đứng giữa không trung, nhìn cảnh tượng này, im lặng không nói, cho đến khi biển tím bay lên, hóa thành mưa tím, một lần nữa rơi xuống mặt biển, nhìn những mảnh vụn thi thể trôi nổi trên mặt biển, Mạnh Hạo mới từ từ ngẩng đầu.

Nhìn về bầu trời xa.

Trên biển tím, trong sóng lớn, tộc nhân Ô Thần bộ, tất cả có hơn một trăm người còn sống, những người còn lại, đã là thi thể.

Đây còn là do Mạnh Hạo kịp thời cứu thoát, nếu không, thêm mấy ngày nữa, sợ rằng tất cả mọi người, đều chết toàn bộ.

Cái chết này, so với lần di chuyển năm đó, có vẻ không đáng kể, nhưng tất cả vốn có thể né tránh, tất cả, trên thực tế không hề có liên quan đến Ô Thần bộ.

Cho dù là Mạnh Hạo, cũng chỉ là một người bị hại, điều này, Mạnh Hạo tin rằng Hô Diên Lão Tổ không thể không hiểu.

Mạnh Hạo im lặng, đứng giữa không trung, Huyết Ngao dưới chân hắn, lạnh lùng nhìn xung quanh.

Mạnh Hạo đang đợi, đợi Hô Diên Lão Tổ tới.

Không lâu sau, từ phía xa xa, trong không gian đen nhánh, lại có một vệt cầu vồng còn đen hơn nữa, mang theo phong bạo như có thể nhấc cả bầu trời lên, ầm ầm lao tới.

Trong phong bạo, có một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, chắp tay cất bước đi ra từ trong hư vô.

Mái tóc lão phất phới, đôi mắt lấp lánh, khí tức trên cơ thể như hòa làm một với đất trời, như ẩn hàm một loại pháp tắc, nhìn như áo đen, nhưng đảo mắt, đã như hóa thành hơi trong suốt.

Một cỗ ý cảnh diệt tình, như quấn quanh trời đất, bao bọc bốn phương, khiến cho xung quanh Mạnh Hạo, lúc này lại xuất hiện những bông tuyết màu đen.

Đó chính là Hô Diên Lão Tổ!

- Mạnh Hạo!

Hô Diên Lão Tổ bước tới, đạp vào hư vô, giọng nói lạnh lùng vang lên, lập tức truyền xuống biển tím phía dưới, tức thời xuất hiện tiếng răng rắc, lại xuất hiện một lớp băng mỏng.

Hư vô xung quanh, lập tức băng hàn, gió tuyết màu đen xung quanh, giờ phút này như đều hóa thành hình dáng Hô Diên Lão Tổ, đồng thời phát ra giọng nói của lão, dường như giờ phút này, có mấy vạn người, đang đồng thanh hô tên Mạnh Hạo.

Một loại lực lượng Mạnh Hạo chưa từng tiếp xúc, giống như một bộ phận pháp tắc của thiên địa, đột nhiên giáng xuống, xuất hiện trong tâm thần của Mạnh Hạo, hóa thành tiếng nổ vượt xa sấm chớp từ trước đến nay hắn gặp.

Giống như gọi hồn, nhưng gọi hồn, là kêu gọi phá vỡ linh hồn, mà thần thông của Hô Diên Lão Tổ lúc này, lại như có thể hình dung là...

Kinh tâm động phách!

Xung quanh lạnh lẽo, giống như ẩn chứa vô tình dung hợp với giọng nói lạnh lùng, giống như thiên uy không có tình cảm, trở thành... Ngôn Xuất Pháp Tùy có thể sánh với pháp tắc!

Đây, chính là Trảm Linh, chỉ một lời nói, đã đủ để tiêu diệt tất cả tu sĩ Nguyên Anh, cho dù là Nguyên Anh đại viên mãn, trước mặt Trảm Linh, cũng vô cùng yếu ớt.

Ầm!

Tâm thần Mạnh Hạo chấn động mạnh mẽ, linh hồn của hắn như muốn tan vỡ rời khỏi thân thể, sinh mệnh chi hỏa của hắn dao động rất mạnh, như sắp tắt đến nơi. Nhưng hắn... Không phải tu sĩ Nguyên Anh bình thường, hắn là Hoàn Mỹ Nguyên Anh có thần thức chín nghìn chín trăm chín mươi chín trượng.

Bảy Nguyên Anh trong cơ thể hắn, đều đang xếp bằng trong đan điền, nhắm mắt lại, giống như đang say ngủ. Nhưng ngay khoảnh khắc này, cả bảy Nguyên Anh, đều đồng loạt mở mắt.

Khoảnh khắc bảy Nguyên Anh mở mắt, trong tâm thần Mạnh Hạo, lực lượng thần thức của hắn tức thời quật khởi, tất cả bộc phát, đối kháng lại với Ngôn Xuất Pháp Tùy kia!

Trong tiếng nổ, Mạnh Hạo lui lại mấy bước, lúc ngẩng đầu, trong mắt đã có vẻ trong sáng.

- Thì ra, ngươi chính là Hô Diên Lão Tổ!

Mạnh Hạo nhìn người vừa đi tới, đôi mắt lộ vẻ sắc bén, từ từ cất lời. Người này, hắn không hề xa lạ, chính là người truy sát hắn khi vừa hắn rời khỏi Mặc Thổ.

Đồng thời, vẻ mặt Mạnh Hạo cũng dần hiện sát cơ, hắn nghĩ tới, lúc trước Chỉ Hương từng nói, người này... Chỉ là một phân thần!

Đôi mắt Hô Diên Lão Tổ lóe lên, cảm thấy rất kỳ quái khi Mạnh Hạo có thể hồi phục từ trong Ngôn Xuất Pháp Tùy của mình. Nhưng lão vẫn không hề dừng bước, mà tiếp tục đi về phía Mạnh Hạo.

Hành động của lão, có liên quan đến tính cách, cũng là phương thức chiến đấu của riêng Hô Diên Vân Minh lão, khiến cho bất cứ ai đấu pháp với lão đều có cảm giác bị áp bức mạnh mẽ.

Càng lúc càng tới gần, mỗi một bước chân hạ xuống, khí tức của lão, lại càng mạnh lên một chút, dung hợp với thiên địa xung quanh cũng chặt thêm một phần.

Uy thế Trảm Linh, thể hiện rõ ràng, dường như khiến thiên địa xung quanh thay đổi vì lão.

- Trả lời ta, là ai giết đứa con duy nhất Hô Diên Khánh của lão phu?

Hô Diên Lão Tổ không nhìn những mảnh vụn thi thể trôi nổi trên biển, phường thị có còn hay không, lão không thèm quan tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK