Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi bộ trên Nam Thiên Tinh, Mạnh Hạo nhìn từng hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ xung quanh, nơi này là quê hương của hắn, nơi hắn lớn lên, nơi hắn tu hành, chất chứa tiếng cười của hắn, lý tưởng của hắn, thậm chí nơi này còn có khí tức hôn lễ của hắn cùng Hứa Thanh

Mưa gió đã ngừng từ lâu, cầu vồng xuất hiện, trong ánh sáng rực rỡ của cầu vồng buổi sớm, Mạnh Hạo đi lại khắp nơi mảnh đất Đông Thổ, hắn đi tới dãy núi Tiên Cổ Đạo Tràng, đối với Mạnh Hạo, những nguy hiểm tồn tại trong mảnh đất này giờ đây đã không còn chút ý nghĩa nào

Hắn đi qua dãy núi, đi hết một ngày, đi vào thế giới của Tiên Cổ Đạo Tràng, nhìn về chỗ hố sâu kia, hắn nghĩ tới rất nhiều

Từng hình ảnh năm đó hiện lên trong đầu hắn, khi đó, hắn cầm Đồng Đăng, bị mọi người đuổi giết, qua mấy ngày đêm, hắn đã trải qua một hồi thử thách

Cũng chính vào lần đó, hắn mới chân chính đi vào bên trong Đệ Cửu Sơn Hải

Thời khắc này đứng ở ngoài hố to, Mạnh hạo thổn thức, năm tháng trôi qua, vẫn là những rặng núi đó, hoa cỏ đó, nhưng đã không còn sinh mạng năm nào, nhìn như giống nhau, nhưng trên thực tế lại bị lãng quên trong trí nhớ

Qua hồi lâu, Mạnh Hạo rời đi

Từ Đông Thổ, đến Bắc Địa, lại từ Bắc Địa đi vào Thiên Hà Hải

Đi trên Thiên Hà Hải, Mạnh Hạo nhìn những con sóng lớn, hắn nghĩ tới nhiều thứ, như Thập tổ của Vương gia, Kháo Sơn lão tổ, Bỉ Ngạn Hoa

Đến khi Mạnh Hạo vượt qua Thiên Hà Hải, đi tới Tây Mạc

Mặt đất Tây Mạc như cũ bị nước biển màu tím che mất, không tiêu tán, Tử Hải bình tĩnh, không có sự sống, chỉ có chết chóc

Đi trên Tử Hải, Mạnh Hạo nhìn bốn phía, từng bước đi xa

Hắn đến nơi ở của bộ lạc Ô Thần năm đó, tại đó, hắn chìm vào Tử Hải, thấy từng hòn núi, thấy được dòng nước giữa hai ngọn núi, hết thảy đã từng

Từ đáy biển đi ra, Mạnh Hạo tự nói với mình, hắn phải ghi nhớ tất cả dấu vết của mình trên Nam Thiên Tinh

Đạp lên Tử Hải, Mạnh Hạo đi tới dãy núi Đoạn Nam Sơn

Nhìn rặng núi liên miên bất tuyệt, nhìn tường thành nơi đó giống như bình thường, cửa thành cắt đứt Tử Hải, đó

là Mặc Thổ

Mặc Thổ không giống như trong trí nhớ Mạnh Hạo, nơi này đã náo nhiệt hơn xưa

Tu sĩ rất nhiều, qua lại giữa Nam Vực làm nơi này trở nên xa hoa hơn, dường như Nam Vực đã tiếp nhận tu sĩ Mặc Thổ

Vô luận là bộ lạc Tây Mạc hay thực lực bản thân Mặc Thổ, đều phát triển theo năm tháng, càng ngày càng mạnh mẽ

Tại Mặc Thổ, có không ít người đã từng là tu sĩ Bắc Địa

Những tu sĩ này đời đời kiếp kiếp ở đây, là năm đó bị Mạnh Hạo đoạn đường tu hành, trên trình độ nhất định, bất kể tu hành ra sao, đều không thể cường đại hơn, vận mạng đã chú định, chỉ có thể ở nơi này chuộc tội vì năm đó Bắc Địa xâm lấn

Mà bộ lạc Ô Thần đã trở thành thế lực lớn nhất Mặc Thổ, bộ lạc khổng lồ, tộc nhân vô số

Mà các thế lực cùng tông môn đều dựa vào bọn họ để tồn tại Ngay khi Mạnh Hạo di vào Mặc Thổ, hắn thấy hàng loạt pho tượng lớn nhỏ, nhưng bất kể một thế lực nào, đều thờ phụng cùng một pho tượng

Mà pho tượng này

chính là Mạnh Hạo! Là pho tượng lớn nhất, thậm chí được gắn thêm vào rất nhiều linh thạch, ánh mặt trời chiếu vào, phát ra màu sắc sặc sỡ, dựng đứng trên ngọn núi cao nhất của bộ lạc Ô Thần

Trở thành tượng trưng của Mặc Thổ, nơi gửi gắm tinh thần của tu sĩ Mặc Thổ

Cách một thời gian, cả bộ lạc Ô Thần đều sẽ vây quanh pho tượng, tế bái pho tượng như tế tổ, mà ngày hôm nay, chính là ngày tế bái pho tượng

Thời khắc này, ngay khi Mạnh Hạo đứng ở phía trên pho tượng lớn nhất này, phía dưới hắn, bốn phía ngọn núi xung quanh, tất cả tộc nhân bộ lạc Ô Thần đều đang cúng bái pho tượng

Không ai biết được sự xuất hiện của Mạnh Hạo, dường như bọn họ cùng Mạnh Hạo đã không cùng trong không gian của một thế giới

Bộ lạc Ô Thần, tế bái Thánh Tổ! Trong hàng trăm ngàn người, có hơn mười lão nhân mặc hoa phục, gần pho tượng nhất, ánh mắt cuồng nhiệt, hai tay nâng lên, hô to

Theo bọn họ hô to, tất cá tộc nhân xung quanh đều quỳ lạy, thanh âm như sóng dội, quanh quẩn bốn phương tám hướng

Ánh mắt mỗi tộc nhân đều lộ ra cuồng nhiệt nhìn pho tượng

dường như nó có ý chí, truyền ra mệnh lệnh khiến bọn họ có thể không tiếc hết thảy đi thi hành

Pho tượng Mạnh Hạo đã thay thế vật tổ, trở thành tượng trưng của tu sĩ Mặc Thổ

Mạnh Hạo đứng giữa không trung, nhìn một màn này, bên tai nghe thanh âm từ phía dưới truyền đến, hắn mơ hồ nhận ra, trên pho tượng dường như tồn tại một chút dấu vết hương hỏa, dấu vết này rất nhạt, như ẩn như hiện

Bộ lạc Ô Thần, tế bái Ngũ tổ, tế bái Tam tổ! Mười lão nhân lần nữa hô to, mọi người phía dưới lại lần nữa quỳ lạy

Sắc mặt Mạnh Hạo cổ quái, hắn sớm đã thấy được, trên những pho tượng này, trừ mình ra, còn có Anh Vũ, thậm chí lục lạc trên mắt cá chân của Anh Vũ, đều được điêu khắc ra

Cảnh tế bái tổ tiên này kéo dài rất lâu

Mạnh Hạo khẽ thở dài, đang muốn rời đi, bỗng nhiên, hắn khẽ "ồ" một tiếng, trong mắt lóe sáng, đứng tại chỗ, nhìn lên phía trên

Chỉ thấy, trong vô số người quỳ lạy, trên người mỗi người bọn họ, trong ánh mắt cuồng nhiệt, đều tản ra lực lượng hương hỏa, ngưng tụ trên pho tượng, tạo thành một lực lượng vô hình xông lên trời, bầu trời lập tức xuất hiện một cái lốc xoáy

Lốc xoáy này, tu sĩ phía dưới lại không thấy được, nhưng không qua được ánh mắt Mạnh Hạo,

Lốc xoáy chuyển động vô thanh vô tức, bên trong, một thân ảnh từ từ xuất hiện, đây là một thanh niên mặc trường bào màu đen, bộ dáng của hắn

không ngờ giống y hệt với Mạnh Hạo

Chỉ có điều, sau lưng mọc đôi cánh màu đen, thần sắc ngạo nghễ bay ra, chậm rãi hạ xuống đỉnh đầu pho tượng, khoanh chân ngồi ở đó, há miệng hút mạnh một cái, hương hỏa bốn phía lập tức tràn về chỗ hắn

Hắn không nhìn thấy Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo liếc mắt lại có thể nhận ra, thanh niên áo đen này chính là yêu thú dơi năm đó từng đi theo hắn! Yêu thú này, không ngờ đã hóa thành hình người, bộ dáng của nó rất giống mình, trộm đi hương hỏa hiến tế ở Mặc Thổ

Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn nó, cùng lúc đó, bên trong túi trữ vật của hắn, chó ngao chấn động, mở ra đôi mắt màu máu, tràn ra khi tức lạnh giá

Ngươi có hứng thú với nó?

Hắn nghĩ tới con dơi Nghịch Linh đã bị nó dung hợp ở Như Phong Giới

Thanh niên áo đen có cánh, vốn đang hấp thu hương hỏa đến từ bốn phía, nhưng đột nhiên, hắn run mạnh một cái, mở mắt ra, nghi hoặc nhìn bốn phía, lại không phát hiện cái gì, nhưng trong lòng hắn, luôn có cảm giác kinh tâm động phách, dường như sắp có hạo kiếp giáng xuống, khiến hắn không yên lòng

Theo bản năng, hắn gào thét một tiếng, một đạo sóng gợn từ cơ thể hắn tản ra, khuếch tán bốn phương tám hướng, ngay khi đến gần Mạnh Hạo, Mạnh Hạo chỉ một ngón tay, lập tức gợn sóng không có biến hóa chút nào, xuyên qua thân thể hắn

Thanh niên áo đen nhíu mày, với thần thông tra xét của hắn lại không tìm được bất kỳ đầu mối nào, nhưng loại cảm giác nguy cơ đó, lại càng mãnh liệt hơn

Hắn hấp thu hương hỏa bao nhiêu năm nay, chưa từng xảy ra loại chuyện như vậy

Thời khắc này, hắn cảnh giác, dứt khoát cắn răng, thân thể bay lên định rời đi

Hắn thà rằng không hấp thu những hương hỏa lần này, cũng không muốn nhận đau khổ trong nguy cơ đó

Nhưng ngay trong nháy mắt hắn muốn rời đi, ánh mặt Mạnh Hạo lóe lên, hừ lạnh

Một tiếng hừ lạnh này, giống như một thế giới thực xuất hiện từ trong hư ảo, trong chớp mắt từ nhỏ yếu biến thành thiên lôi, trong tiếng "ầm ầm", bầu trời biến sắc, không trung nổ vang, thanh niên áo đen phun máu hét thảm, thân ảnh của hắn, lại không cách nào ẩn dấu trước mặt mọi người nữa, trong phút chốc bại lộ bị toàn bộ tộc nhân bộ lạc Ô Thần nhìn thấy, mỗi người đều sửng sốt, nhất là hơn mười lão nhân, sau khi nhìn rõ khuôn mặt thanh niên này, đều biến sắc, lộ ra không thể tin

Người nào!!! Kẻ nào đánh lén ta!!! Thanh niên áo đen phun máu tươi, thanh âm thê lương, nội tâm rúng động, nhưng thanh âm trước đó hắn nghe được không phải thanh âm của Mạnh Hạo mà là của sấm sét

Nếu không, giờ phút này, hắn đã bị hù dọa mất đi dũng khí nói chuyện

Thánh tổ!

Là Thánh tổ, trời ạ, Thánh tổ hiển linh!!!

Ra mắt Thánh tổ!!! Mấy vạn tộc nhân phía dưới, từng người run rẩy, sau đó là vô tận cuồng nhiệt, hơn mười lão nhân hít ngược một hơi

Ta là Mạnh Hạo, thánh tổ nơi đây, kẻ nào đánh lén, lập tức cút ra đây cho ta! Thanh niên áo đen mở miệng hút mạnh, hương hỏa bốn phía ầm ầm mà đến, sau khi hấp thu, trên người hắn tỏa ra ánh sáng, thoạt nhìn giống như tiên nhân, khí thế ngập trời

Có hứng thú, nếu ngươi là Mạnh Hạo, vậy

ta là ai? Mạnh Hạo bình thản lên tiếng đi về phía trước, thân ảnh từng bước một từ hư vô đi vào thế giới, đi vào tầm mắt của tất cả mọi người nơi đây

Các tu sĩ bộ lạc Ô Thần nhìn thấy Mạnh Hạo, lần nữa sửng sốt, thần sắc mờ mịt, không thể tin, bọn họ nhìn Mạnh Hạo, rồi nhìn về phía thanh niên áo đen, nhất thời không biết người nào là thật, kẻ nào là giả

Trên thực tế, không cần bọn họ phân biệt, ngay khi thanh niên áo đen nhìn thấy Mạnh Hạo, hắn biến sắc, hô hấp dồn dập, thần sắc hoảng sợ, la lên thất thanh

Mạnh Hạo

Ngươi

Ngươi trở về khi nào! Lời vừa nói ra, da đầu hắn tê dại, hắn bỗng nhiên nhận ra, âm thanh thiên lôi khi nãy, căn bản cũng không phải sấm sét, mà là thanh âm của Mạnh Hạo, nghĩ tới đây, thân thể hắn run rẩy, bật lui ra sau, bộc phát ra toàn bộ tốc độ, ầm ầm chạy ra xa

Mạnh Hạo bình thản nhìn thanh niên áo đen đã đi xa, bước lên một bước, khoảnh khắc biến mất, ngay khi xuất hiện, đã ở phía trước thanh niên áo đen

Mà thời khắc này, mấy vạn tộc nhân bộ lạc Ô Thần trên mặt đất, từng người run rẩy, bọn họ xác định, người thứ hai xuất hiện mới là Thánh tổ của bọn họ

Ra mắt Thánh tổ!!!

Bộ lạc Ô Thần, ra mắt Thánh tổ!!! Thanh âm truyền ra, trời đất nổ vang, thời khắc này, cả Mặc Thổ đều rơi vào chấn động

oOo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK