- Chuyện này phải nhìn vào vận may rồi, trong những lần nơi này mở ra trước đây, đều có người không may mắn, lựa chọn phải ký thân không thuộc về năm tháng của viễn cổ ảo cảnh kia.
- Bọn họ không thể mở ra cảnh giới thứ hai, chỉ có thể bị đào thải ra ngoài.
- Cho nên, bất kẻ là vì thu được kỳ ngộ tốt hơn, hay là vì có thể tiến vào cảnh giới thứ hai, đều cần vào lúc lựa chọn ký thân, gắng hết sức tìm được hài cốt tồn tại từ xưa.
Mạnh Hạo như có suy nghĩ.
- Như vừa mới nói, lựa chọn ký thân, vô cùng quan trọng, tông lão cũng được, chưởng giáo cũng được, cón có đệ tử bảy thân truyền kinh thiên động địa của Yêu Tiên Tông, cái này không cần suy nghĩ, vì đó là không thể nào.
- Về hạch tâm đệ tử, cũng vô cùng hiếm thấy, có thể gặp mà không thể cầu, chỉ có nội môn đệ tử, là còn có thể kiếm được.
- Bao năm nay, trên vùng đất Nam Thiên, trong mấy lần Yêu Tiên cổ tông mở ra, Quý gia chiếm ưu thế rất lớn. Bọn họ tìm được năm hài cốt đệ tử nội môn, còn tìm được một hài cốt đệ tử hạch tâm.
- Mà Phương gia chúng ta, chỉ có bốn đệ tử nội môn.
- Về phần những tông môn khác, phần lớn cũng đều chỉ tìm được hài cốt đệ tử nội môn mà thôi.
Phương Du nhìn Mạnh Hạo, bình tĩnh nói.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, giờ hắn mới hiểu được tầm quan trọng của ký thân, thân phận càng cao, trong cảnh giới thứ hai, thu hoạch sẽ càng lớn. Một số truyền thừa viễn cổ, một vài công pháp, đều cần phải có địa vị nhất định mới có thể tiếp xúc.
- Còn nữa, lúc tiến vào cảnh giới thứ hai, tất cả mọi người đều tạm thời mất đi ký ức, cho rằng bản thân là ký thân. Nhưng mà căn cứ vào tư chất mỗi người, sẽ lần lượt thức tỉnh trong vòng mấy canh giờ, đến mấy ngày.
- Nhưng thời gian này, cực kỳ nguy hiểm!
Phương Du nghiêm túc nói.
- Bởi vì đệ thức tỉnh muộn, đệ sẽ mất đi tiên cơ, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Nguy hiểm này, đến từ những người thức tỉnh trước đệ!
- Cho nên, cảnh giới thứ hai này, mới là giai đoạn nguy hiểm nhất ở Yêu Tiên cổ giới, nhưng thu hoạch ở đó, cũng rất lớn. Trong Yêu Tiên cổ tông, viễn cổ đã có lời đồn, có một nghìn đạo pháp, một nghìn bàng môn, một nghìn tả đạo, cộng thêm ba ngàn đại đạo, mỗi loại thần thông đạo pháp, đều coi như một mạch truyền thừa.
- Nhiều năm như vậy, hiện giờ truyền thừa tốt nhất thu được, là do Quý gia thông qua thân phận đệ tử hạch tâm, thu được Thông Minh, hơn nữa còn lĩnh ngộ thành công. Thần thông này phối hợp với Nhân Quả đạo của Quý gia, uy lực vô cùng!
- Mà Thông Minh này, trong Yêu Tiên Tông xếp thứ bốn trăm linh tám trong số ba ngàn đại đạo, xếp trước nó, còn hơn bốn trăm thần thông còn mạnh hơn. Đặc biệt là trước năm mươi, mỗi một loại đều là đại đạo!
- Thậm chí thần thông trước mười trong truyền thuyết, đủ để rung động đất trời!
Phương Du nói, Mạnh Hạo nghe được vẻ mặt vẫn như thường, nhưng trong lòng lại xuất hiện rung động, nhìn lại Phương Du, hỏi lại một câu.
- Nam Thiên Quý gia?
Phương Du hơi chần chừ, hơi trầm ngâm, mới từ từ mở miệng.
- Sơn hải thứ chín, Quý gia có năm mạch, Nam Thiên không phải chủ mạch, mà chỉ là một mạch nhánh mà thôi.
- Thần thông đạo pháp xếp trước mười gồm có những gì?
Mạnh Hạo nhìn ra Phương Du e ngại về vấn đề Quý gia, biết được đối phương không muốn nói nhiều, cho nên không tiếp tục hỏi thêm, mà đặt câu hỏi về một chủ đề khác.
- Ta cũng không biết, ta chỉ biết xếp vị trí thứ nhất, là... Sơn Hải Kinh! Nhưng mà cho dù có được cơ duyên nghịch thiên mà lấy được, nhưng không thể lĩnh ngộ, thì cũng không thể mang đi. Đạo pháp không lĩnh ngộ được, sẽ không thể lạc ấn, không thể ghi nhớ, vừa ra khỏi ảo cảnh, sẽ hoàn toàn quên đi.
Phương Du lắc lắc đầu, lúc nói ra ba chữ Sơn Hải Kinh, đôi mắt nàng, ẩn chứa quang mang mãnh liệt.
Nghe đến Sơn Hải Kinh, Mạnh Hạo nheo mắt lại, hắn nhớ đến chim anh vũ từng nói, lai lịch của tam đại kinh, chính là xuất xứ từ một bộ Sơn Hải Kinh.
- Tỷ vừa mới nói hai cảnh giới, lẽ nào còn có cảnh giới thứ ba?
Mạnh Hạo một lần nữa hỏi.
- Có. Căn cứ ghi chép của gia tộc, mấy lần nơi này mở ra, gần như tám thành, không đạt đến yêu cầu mở ra cảnh giới thứ ba, cho nên khi kết thúc cảnh giới thứ hai, Yêu Tiên cổ giới này liền đóng lại, mọi người đều bị truyền tống về vùng đất Nam Thiên.
- Chỉ có năm lần mở ra là đạt được yêu cầu, xuất hiện cảnh giới thứ ba!
Phương Du ngừng lại, Mạnh Hạo ngưng thần nhìn.
- Cảnh giới thứ ba, là từ viễn cổ tỉnh lại, cấm chế khắp Yêu Tiên cổ tông, sẽ không cố định mà biến mất một chút, để người khác tiến vào, thu được bảo vật mà Yêu Tiên Tông lưu lại!
- Còn có, tuy trong cảnh giới thứ ba, thân phận trước đó đều biến mất, nhưng căn cứ vào truyền thừa và công pháp học được trong cảnh giới thứ hai, có thể mở ra một số cấm chế định sẵn, như vậy, thì có thể thu được kỳ ngộ đủ để khiến bất cứ ai kinh tâm động phách.
Phương Du từ từ nói.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, dần dần hiểu rõ với Yêu Tiên cổ giới, cảnh giới đầu tiên ở nơi này, là chuẩn bị, cảnh giới thứ hai, là căn cứ vào chuẩn bị trước đó, thu hoạch được những kỳ ngộ không phải vật thực như công pháp truyền thừa.
Mà cảnh giới thứ ba, thì căn cứ vào tiên cơ và chuẩn bị của hai cảnh giới trước, để thu lấy bảo vật thực sự.
Từng vòng nối liền!
- Hiện giờ đã qua mấy canh giờ, thời gian của chúng ta không còn nhiều, ba mươi canh giờ trong cảnh giới đầu tiên này, tất cả mọi người đều dựa theo bí điển tông môn gia tộc, đi tìm kiếm hài cốt các tông các tộc phát hiện.
- Đệ đi theo ta, ta dẫn đệ đi tìm hài cốt đệ tử nội môn của Phương gia. Đệ cứ ẩn thân ở đó, đợi cảnh giới thứ hai mở ra.
Phương Du nói rồi liếc nhìn Mạnh Hạo, sau đó lắc mình rời đi.
Mạnh Hạo hơi trầm ngâm, đối với lời nói của Phương Du, sau khi phân tích, có khoảng tám phần là thật. Nhưng tính cách của hắn cẩn thận, biết được không thể dễ tin người khác, sau khi trầm tư chốc lát, hắn nhìn Phương Du, không hề từ chối.
Hai người ở dưới chân ngọn núi thứ hai, nhanh chóng đi tới.
Thời gian từ từ trôi qua, sắc trời tối dần, Mạnh Hạo luôn lưu ý xung quanh, nhưng Yêu Tiên cổ tông này quá lớn, hai người đi đường không gặp bất cứ một ai. Trong lòng Mạnh Hạo vẫn luôn suy nghĩ, lần này Yêu Tiên cổ giới mở ra, Nam Vực... sẽ có ai tới đây.
- Hứa Thanh, đại sư huynh, tên mập, Sở Ngọc Yên, còn cả đạo tử của tam đại gia tộc Nam Vực, rồi còn thiên kiêu của các tông môn khác, không biết ở nơi này, có thể gặp được ai.
Mạnh Hạo vừa suy nghĩ, vừa đi cùng Phương Du, đến sáng sớm ngày thứ hai, dần dần đi hết con đường giữa ngọn núi thứ hai và thứ ba.
Nơi đi qua, khắp nơi toàn hài cốt, còn có không ít nơi, ánh sáng cấm chế lóe lên trong màn đêm, mang theo khí tức nguy hiểm, cho dù là Phương Du, cũng phải né tránh.