Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới khống chế của tâm thần Mạnh Hạo, dây leo vừa xuất hiện thì lập tức hướng về làn khói hút nhẹ một cái, nhất thời có một làn khói lao thẳng đến phía cây dây leo, nháy máy bị hút vào trong, ánh mắt Mạnh Hạo sáng ngời, ngưng thần nhìn lại.

Cũng chỉ qua hơn mười hơi thở, màu sắc của dây leo kia liền có sự chuyển biến, không còn là màu đỏ sậm nữa mà chậm rãi chuyển thành màu trắng, thậm chí trên thân cây còn lộ ra một cảm giác tinh thuần.

Cho đến một lúc lâu sau, Mạnh Hạo như nghĩ ra cái gì đó, lúc này mới nhìn về phía trân châu đang dần dần hòa tan. Mắt hắn nhìn theo làn khói tản ra, trong ánh mắt lộ ra một chút quyết đoán, mở miệng khẽ hút, làn khói kia lập tức theo mũi đi vào cơ thể Mạnh Hạo.

Tại một cái chớp mắt đó, hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, nhưng cũng chỉ hơn mười hơi thở sau, toàn thân Mạnh Hạo chấn động mạnh mẽ, trên mặt hắn nổi gân xanh, hai mắt mở, trong con ngươi của hắn huyễn hóa lên một mặt quỷ giống như khóc lại không phải khóc, tự tiếu phi tiếu, mà trên khuôn mặt quỷ đó, lại nổi lên một tầng sương, sương này chính là làn khói!

Làn khói này giống như đang có ý tinh lọc độc Bỉ Ngạn hoa trong cơ thể Mạnh Hạo.

Thời gian dần dần trôi qua, nửa canh giờ sau, Mạnh Hạo mồ hôi như mưa, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt hắn lại càng thêm chấp nhất. Lúc này hắn lại hút thêm một hơi nữa, lại có một lượng khói lớn lập tức đi vào trong mũi hắn, tan vào trong cơ thể, khiến cho khuôn mặt quỷ trong hai con ngươi của hắn, xuất hiện méo mó.

Mơ hồ như có tiếng kêu thê lương chói tai, quanh quẩn trong đầu óc Mạnh Hạo, thân thể hắn còn xuất hiện cảm giác xé rách, như trong người đang có một hồi đấu tranh sinh tử. Đặc biệt là trong hai con ngươi của hắn, mặt quỷ lúc này càng thêm vặn vẹo, vậy mà lại xuất hiện ảo ảnh trùng điệp, hơn nữa còn có chút hắc khí chui ra từ trên đỉnh đầu Mạnh Hạo. Hắc khí đó ở giữa không trung, đã hình thành một gốc cây Bỉ Ngạn hoa ba màu.

Nhưng Tứ Phương Chau trước mặt Mạnh Hạo, cũng đã có dấu hiệu ảm đạm, giống như đã sắp phóng thích ra toàn bộ khí tức, nay kích cỡ đã giảm xuống còn một nửa, sợ là dùng không được bao lâu nữa, sẽ bị hoàn toàn hòa tan thành khói, còn hạt trân châu ấy thì hoàn toàn biến mất.

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh mang, hắn không chút do dự, tay phải bỗng nhiên nâng lên nắm lấy hạt trân châu, lần này không phải là hấp thu làn khói nữa, mà là đem hạt trân châu để vào trong miệng, mạnh mẽ nuốt xuống.

Trong nháy mắt, trong cơ thể Mạnh Hạo truyền ra tiếng nổ vang, giống như cùng hô ứng với tiếng sấm bên ngoài, Bỉ Ngạn hoa trên thiên linh của hắn, như có cuồng phong quét ngang, lần đầu xuất hiện dấu hiện như muốn tiêu tán.

Từng trận tiếng thét thê lương càng thêm chói tai, tràn ngập trong đầu óc Mạnh Hạo, trong giờ khắc vẻ mặt hắn đã trở nên vặn vẹo, lúc tay phải nhấc lên thì không hề chần chờ, lấy ra viên Tứ Phương Châu thứ hai, cắn răng không tiếc tất cả linh thạch, bắt đầu phục chế.

Sau khi liên tục phục chế hai viên, linh thạch đã hết sạch, Mạnh Hạo một lần cầm lấy toàn bộ Tứ Phương Châu, trong mắt lộ ra quyết đoán, nuốt xuống cùng một lần.

Khi những viên Tứ Phương châu này nuốt vào miệng, tiếng gầm rú trong cơ thể Mạnh Hạo, kinh thiên động địa, cho dù là núi non bên ngoài, cũng đều truyền rất xa. Mà cũng tại lúc này, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể hắn, đều có làn khói màu trắng khuếch tán ra, bao phủ cả người hắn vào bên trong.

Mà Bỉ Ngạn hoa trên đỉnh đầu hắn, lúc này đã run run, dường như muốn tiêu tán, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng mờ đi. Mà bên trong sương trắng, mặt quỷ trong hai con ngươi của Mạnh Hạo không ngừng trùng điệp lên nhau, dần dần mơ hồ, dường như hạt châu này, thật sự có thể giải độc Bỉ Ngạn hoa.

Thậm chí nửa canh giờ trôi qua, ảo ảnh của Bỉ Ngạn hoa trên đỉnh đầu Mạnh Hạo, vậy mà lại hoàn toàn biến mất, mặt quỷ trong con ngươi hắn cũng không hề còn, nhưng vào lúc này....

Đột nhiên, sương mù bao trùm toàn thân thể Mạnh Hạo, nguyên bản sau khi đang xua tan ảo ảnh Bỉ Ngạn hoa, đang khuếch tán ra ngoài biến mất. Nhưng ngay sau đó, những làn khói trắng này lại đột nhiên chấn động, trong nháy mắt quay cuồng, ngưng tụ thẳng đến trên đỉnh đầu Mạnh Hạo. Tại trong sương mù màu trắng này, xuất hiện một chút hồng quang, sau đó lại xuất hiện một chút quầng sáng màu vàng, tiếp sau đó lại là màu xanh như bầu trời, khoảnh khắc chui ra.

Kể từ đó, bốn màu giao hòa, quay cuồng bên trong sương mù, vậy mà lại ngưng tụ ra một đóa... Bỉ Ngạn hoa bốn màu!

Dường như, Bỉ Ngạn hoa này, căn bản thì không có khả năng bị hủy diệt, cho dù là lúc trước nhìn như đã bị diệt đi, nhưng nó lại trong lúc tử vong mà chuyển thế, một lần nữa xuất hiện.

Sắc mặt Mạnh Hạo cực kỳ khó coi, hắn ngẩng đầu nhìn lên Bỉ Ngạn hoa bốn màu đang lơ lửng phía trên, ánh mắt lộ ra vẻ âm trầm. Nhưng rất nhanh, hai mắt Mạnh Hạo liền chợt lóe lên.

Hắn chết lặng, không chớp mắt nhìn Bỉ Ngạn hoa bốn màu, nhìn đóa hoa giống như mặt quỷ kia, khí tức dường như không còn rất mạnh nữa, so với ba màu lúc trước không có khác biệt, thậm chí bộ dạng còn có vẻ không bằng, then chốt nhất là vào lúc này, ảo ảnh Bỉ Ngạn hoa này đang run run.

- Đây không phải là màu thứ tư!

Trong khoảnh khắc, hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh mang, cẩn thận nhìn đóa Bỉ Ngạn hoa phía trên, trong đầu hắn hiện ra cây Bỉ Ngạn hoa bốn màu đã nhìn thấy trong Huyết Tiên truyền thừa, sau khi so sánh, dần dần đã phát hiện ra sự bất đồng.

- Nếu thật sự nở ra sắc màu thứ tư, bản thân ta hẳn là nên cả người hoàn toàn mất đi ý thức, biến thành một đóa Bỉ Ngạn hoa mới đúng. Nhưng hiện tại ta không có phát hiện cái gì khác thường, vả lại màu sắc thứ tư của hoa này....

Đúng lúc này, đóa Bỉ Ngạn hoa bốn màu đang run run kia, đột nhiên chấn động, cánh hoa màu trắng phía trên, phút chốc vỡ vụn, hóa thành một mảnh sắc trắng, đi thẳng đến cánh hoa màu xanh, Bỉ Ngạn hoa run run mãnh liệt hơn, qua mấy cái thời gian hô hấp, hai mắt Mạnh Hạo lại sáng lên.

Hắn tận mắt nhìn thấy, cánh hoa màu xanh kia lúc này đang khô héo, trong khoảnh khắc liền hoàn toàn tiêu tán, khiến cho Bỉ Ngạn hoa trôi nổi trong không trung lúc này, tại chớp mắt đó chỉ còn lại hai màu, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ còn thấy được cánh hoa màu xanh không phải hoàn toàn biến mất, mà còn một tia tồn tại, như có thể tùy thời gian trôi qua mà dần dần hồi phục.

Hơn nữa đóa Bỉ Ngạn hoa hai màu kia, giờ phút này tuy là yếu nhưng lại có một cỗ khí tức tinh thuần tràn ra, giống như sau khi nó hấp thu Tứ Phương Châu, cho dù là tổn thất một màu nhưng sau đó, tác dụng giải độc của Tứ Phương Châu sẽ không còn một chút tác dụng nào đối với nó nữa.

Bỉ Ngạn hoa hai màu này, chợt lóe lên, không cho Mạnh Hạo cự tuyệt, trực tiếp nhập vào thiên linh của hắn, hơi thở yếu đi hơn phân nửa, khiến cho Mạnh Hạo đứng lên, sau khi do dự, trong mắt mạnh mẽ lộ ra một chút quyết đoán.

- Tứ Phương Châu này có chút hiệu quả, nhưng hiển nhiên không thể hoàn toàn cởi bỏ, phải nghĩ biện pháp lẫn vào Tử Vận Tông, tìm kiếm biện pháp cởi bỏ Bỉ Ngạn hoa này. Nếu không độc hoa này ở trong người, như nghẹn ở cổ họng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK