Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảo quang từ trong thân tháp chiếu ra, rọi sáng bốn phía, khi Mạnh Hạo bước vào tầng tám mươi bảy, cả tầng toàn bộ là ánh sáng pháp bảo, yêu thạch tiêu hao càng nhiều, phù văn ném ra hàng loạt, pháp bảo của hắn cũng tan vỡ quá nửa.

Dùng phương pháp cực kỳ gian nan, cũng ngang với bất chấp cái giá phải trả, cuối cùng mạnh mẽ lên đến tầng tám mươi chín.

Vừa bước vào tầng tám mươi chín, thế giới xung quanh lập tức thay đổi, xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, đột nhiên hóa thành một chiến trường cổ xưa, khắp nơi xung quanh, vô số tu sĩ đang hỗn chiến.

Trong chiến trường này, Mạnh Hạo vừa xuất hiện, đạo pháp đến từ vô số tu sĩ xung quanh lập tức ầm ầm đánh tới, màn sáng bên ngoài Mạnh Hạo trong khoảnh khắc như sắp tan vỡ.

Ở nơi này, Mạnh Hạo gặp phải sự khó khăn chưa từng có, trời đất ầm vang, hắn chỉ có thể ném ra từng tấm từng tấm phù văn, chỉ có thể khiến từng cái từng cái pháp bảo tan vỡ.

Nhưng ở tầng tám mươi chín này vẫn vô cùng khó khăn.

Nơi hắn đang đứng, chính là trung tâm của chiến trường này, không nhìn thấy tận cùng, như bị bao vây tầng tầng lớp lớp. Nơi này, căn bản không phải là nơi hắn có thể tới. Cho dù là có phù văn và pháp bảo mà Kha Vân Hải luyện chế bằng cả sinh mệnh, Mạnh Hạo vẫn khó mà tiến bước ở nơi này.

Mạnh Hạo dường như bị vùi lấp trong vô số tu sĩ, hằng hà sa số thần thông.

Sắc mặt hắn dần dần tái nhợt, Kháo Sơn Lão Tổ cũng đang hấp hối, cũng không có gì căm hận với Mạnh Hạo, mà dọc đường chinh chiến, cũng dần dần tồn tại một chút tình cảm.

- Nhiều nhất có thể kiên trì hai mươi nhịp thở...

Sắc mặt Mạnh Hạo thay đổi, yêu thạch và phù văn, rồi cả pháp bảo cũng sắp tiêu hao hết rồi, hiện giờ chỉ sau hai mươi nhịp thở nữa, hắn sẽ hoàn toàn không còn bất cứ chống cự gì, sẽ bị thất bại truyền tống ra.

- Lẽ nào thực sự phải đợi cơ hội thứ hai...

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn không cần có cơ hội thứ hai, hắn muốn một lần thu được, bởi vì một khi tiến vào lần thứ hai, có nghĩa là Kha Vân Hải lại phải luyện chế pháp bảo cho hắn một lần nữa. Đây là điều Mạnh Hạo không muốn nhìn thấy.

Vào khoảnh khắc sinh tử, đệ tử Yêu Tiên Tông bên ngoài cũng đều ngóng trông không chớp mắt, bọn họ có đủ loại tâm tư, nhưng những tu sĩ đến từ vùng đất Nam Thiên lúc này, đại đa số lại vô cùng khát vọng Mạnh Hạo thất bại.

Bọn họ kỳ vọng Mạnh Hạo dừng bước ở nơi này. Đây là tâm trạng không ăn được thì đạp đổ, theo tâm trạng của bọn họ, như thực sự có hiệu quả nhất định, Mạnh Hạo ở tầng thứ tám mươi chín, đã hao phí nửa canh giờ.

Thậm chí ánh sáng xung quanh hắn, trong mắt mọi người, cũng đã bắt đầu co rút, bắt đầu ảm đạm. Cảnh tượng này, lập tức khiến những tu sĩ của vùng đất Nam Thiên phấn khởi.

- Hắn sắp thất bại rồi! Ha ha, tà môn ngoại đạo, cuối cùng cũng không thể thắng chính, hắn nhất định không thể vượt qua cửa ải này!

- Trời đất mênh mang, gió thổi cuồn cuộn, tu sĩ chúng ta, cần phải tự mình nỗ lực, há có thể dựa vào ngoại lực? Người này hôm nay như vậy, thắng mà không võ, nhất định sẽ bại!

Một trong số mấy tộc nhân của Quý Gia - Đông Thổ, bình thường đều vô cùng tự hào với dòng họ của mình, hiện giờ dường như đã quên mất chuyện này, kiêu ngạo mở miệng.

Theo mọi người không ngừng ngóng trông, không ngừng kỳ vọng, nhìn thấy ánh sáng quanh người Mạnh Hạo ngày càng ảm đạm, phạm vi ngày càng nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK