Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt hắn đảo quanh, lúc này suy nghĩ trong đầu chuyển đổi liên tục, trong lòng cũng lo lắng liệu bản thân có bị nhìn ra hay không. Nhưng nghĩ đến nơi này là thế giới hư ảo, hắn lại hơi yên tâm, phủi phủi quần áo, đứng lên nhìn xung quanh.

Động phủ rất đơn giản, thậm chí đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, tuy rất lớn, nhưng lại chỉ có một cái giường đá. Hiện giờ trên giường đá, có một người đàn ông trung niên đang ngồi đó.

Ông chính là Kha Vân Hải, chủ phong núi thứ tư của Yêu Tiên Tông, một trong bảy chí tôn của đệ nhất trùng thiên, trong sơn hải thứ chín cũng có tiếng tăm lừng lẫy.

Bên cạnh ông, có một cây đèn dầu, ánh sáng lấp lánh, chiếu rọi cả động phủ. Nếu nhìn cẩn thận, có thể thấy ở bấc ngọn đèn, lại là một con phượng hoàng không biết thu nhỏ bao nhiêu lần, chỉ lớn cỡ ngón tay đang bùng cháy.

Mà chiếc đèn đó, không phải là đồng thau, mà là một con kim long thu nhỏ nhiều lần. Đó là kim long chân chính, nó mở miệng, râu rồng bay lượn, hóa thành chiếc đèn!

Dùng long làm đế, phượng làm bấc đèn, chỉ vật này thôi, nếu để ở thời đại của Mạnh Hạo, đã để đủ để chấn động cả vùng đất Nam Thiên, thậm chí dẫn tới tinh không chấn động.

Người đàn ông ngồi trên giường đá, dung mạo anh tuấn, có thể thấy lúc còn trẻ nhất định còn đẹp trai hơn. Ông có vẻ mặt uy nghiêm, mặc một bộ trường bào màu xám, đang cau mày, có hơi bất đắc dĩ nhìn Mạnh Hạo.

- Có đau không.

Ông thở dài, chậm rãi hỏi.

Mạnh Hạo cẩn thận, chần chừ một chút rồi hơi gật đầu.

- Con còn biết sợ? Con còn biết sợ sao? Đừng có bày ra bộ dạng này với ta.

Kha Vân Hải nhìn bộ dạng rụt rè của Mạnh Hạo tức thời bực mình.

- Được rồi, tạm thời đừng đi núi thứ sáu nữa, con cũng thu liễm một chút đi. Cửu Tư, đừng ham chơi như vậy nữa, con không còn nhỏ nữa rồi, sớm tìm một đạo lữ, học lấy đạo pháp ta truyền cho con đi, được không!

Kha Vân Hải nói, rồi lại thấy bực mình, nhưng sau khi nhìn đến đứa con trước mắt, ông thở dài, sự cưng chiều đã lấn át cơn giận.

- Thi triển một lượt đạo pháp ta truyền cho con xem nào.

Kha Vân Hải nói nhẹ nhàng hơn.

Mạnh Hạo nuốt nước bọt, hắn thực sự rất khẩn trương, điều này không chịu thân thể khống chế, gần như trong ý thức của bản thân, đã có cảm giác khẩn trương này. Thậm chí cũng không phải là lo lắng thân phận bại lộ, mà là người đàn ông trung niên trước mặt, khiến Mạnh Hạo nhớ đến phụ thân trong ký ức của mình.

Ký ức đó tuy mơ hồ, nhưng vẫn còn đó.

- Làm sao vậy?

Kha Vân Hải cau mày.

- Con... Con quên rồi.

Mạnh Hạo nói liều, hắn cũng không còn cách nào khác, trong ký ức của Kha Cửu Tư, căn bản không có đạo pháp gì cả.

Kha Vân Hải sững sờ nhìn Mạnh Hạo, một lúc lâu sau thì thở dài, trong mắt thoáng nét thất vọng, nhưng lại sợ ánh mắt của mình làm tổn thương Kha Cửu Tư, vì vậy vẻ mặt càng thêm dịu dàng.

- Cửu Tư, con như vậy không được...

Ông nói rồi, tay phải chỉ vào hư không, linh khí lập tức ngưng tụ lại, hóa thành vô số phù văn trước mặt ông, rồi kết thành một cái ngọc giản.

- Bộ Ly Thần quyết này, con cầm lấy lĩnh ngộ cẩn thận, đi đi.

Kha Vân Hải nhìn Mạnh Hạo, lúc này tim Mạnh Hạo đập rất nhanh. Hắn nghĩ đến thân phận này của bản thân, rất có thể thu được rất nhiều kỳ ngộ trong Yêu Tiên Tông viễn cổ này, nhưng không ngờ, lại thu hoạch được nhanh như vậy.

Hắn cầm lấy ngọc giản, cúi đầu chắp tay, lúc quay người định rời đi, giọng Kha Vân Hải có chút uể oải, lại chứa vẻ già nua không dễ phát hiện từ từ vang lên.

- Lý chủ trả thiên mệnh cho chúng sinh, để cho sinh linh cuối cùng có được tuổi thọ cực hạn, vi phụ... Không thể theo con cả đời, con nên hiểu chuyện một chút...

Lời nói này, có yêu thượng, có hy vọng con thành người, còn có rất nhiều kỳ vọng.

Mạnh Hạo hơi dừng bước, trong lòng hắn, lúc này không biết vì sao, hơi chút xúc động, lúc quay đầu lại, nhìn Kha Vân Hải, hắn đột nhiên phát hiện. Thời gian ngắn ngủi như vậy, mái tóc của Kha Vân Hải, đã bạc thêm một chút rồi.

- Đi đi, ta không sao, đi tìm một vài bằng hữu của con giải sầu đi.

Kha Vân Hải mỉm cười, phất tay, Mạnh Hạo chấn động tâm thần, im lặng rời đi.

Lúc ra khỏi động phủ, hắn nhìn bầu trời xa xăm, nhìn về sơn môn trên núi thứ nhất, Mạnh Hạo đột nhiên có cảm giác, dường như hơi đoán được, bóng người núi thứ tư trong Yêu Tiên Cổ Tông, vì sao lại để bản thân đến nơi này.

- Tiếc nuối ư...

Mạnh Hạo thì thào, nhưng rất nhanh trong mắt hắn xuất hiện vẻ lạnh lùng. Mục tiêu của nó không phải là Kha Vân Hải hay Kha Cửu Tư, mà là những tu sĩ khác trong vùng đất Nam Thiên bước vào nơi này.

- Thế giới Yêu Tiên cổ tông này, tất sẽ tồn tại cạnh tranh. Nếu ta đã thu được thân phận này, vậy phải tận lực bóp chết tất cả những gì có thể uy hiếp ta từ trong trứng nước.

- Chỉ có điều đáng tiếc, mỗi một sơn phong đệ tử nội môn có đến mấy vạn trở lên, ta không thể trong vòng mấy ngày tìm thấy toàn bộ. Nhưng mà... Đệ tử hạch tâm Quý gia kia, có lẽ có thể có một chút manh mối.

Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn còn nhớ Quý Minh Phong kia, sau trận chiến đơn giản với bản thân lúc trước, trước khi chạy dù như đang mỉm cười, nhưng trong mắt lóe lên một tia sát cơ, vì bản thân đã phá hoại chuyện của gã.

- Ngươi đã muốn giết ta, vậy ở nơi này, đừng để bị ta tìm thấy.

Mạnh Hạo mỉm cười, lúc bước đi, không ngừng có người nhìn thấy hắn, lập tức đi lên thăm hỏi. Khi Mạnh Hạo xuống đến chân núi, xung quanh hắn, đã có đến mấy chục người.

Tu vi của những người này, Mạnh Hạo không thể nhìn ra một ai, nhưng hắn cảm thấy được, mỗi một người, đều mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng được. Thậm chí có một số, sát khí rất nặng.

Nhưng nhiều hơn nữa là yêu khí, yêu khí tung hoành, những người này có không ít là tu sĩ thực sự, còn có một số là yêu tu, trên người không ít thì nhiều đều có lông hoặc vảy, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

- Đi, chúng ta dạo quanh sơn phong một vòng, trước đây có một đệ tử hạch tâm đắc tội với ta, đáng tiếc để gã chạy mất, chúng ta đi tìm gã.

Mạnh Hạo hét lớn, mọi người xung quanh cười vang, không hề bất ngờ, hiển nhiên đã quen với loại chuyện này. Trong tiếng ồn ào, những sư đệ sư muội này của Mạnh Hạo, đều vây quanh hắn, lao thẳng đến núi thứ ba.

Trên đường, trong núi thứ ba, lại có một số người bay ra. Ai nấy đều rất ngang ngược, chào hỏi Mạnh Hạo, bộ dáng rõ ràng rất quen thuộc, rồi cũng tham gia vào đội ngũ. Mạnh Hạo nhìn bọn họ, nghĩ đến Kha Vân Hải nói mình đi tìm bằng hữu giải sầu, hẳn là những người này... Có lẽ trong Yêu Tiên Tông, những người khác đều không ngang ngược bằng mình.

- Cửu Tư, có cần gọi người khác không, nghe nói có một đệ tử hạch tâm chọc vào ngươi, gã không có mắt sao, lại dám chọc ngươi?

Một thanh niên trên trán có vảy cá nóng lòng mở miệng.

- Gọi hết tới, vừa rồi lúc ta bị sét đánh, gã cười sung sướng nhất.

Mạnh Hạo lập tức gật đầu.

Tu sĩ tới từ núi thứ ba kia nghe vậy liền cười phá lên, tay phải chỉ vào hư không, một đóa sen trắng khổng lồ lấp lánh lập tức nâng lên trên bầu trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK