Đây là một cây Kinh Thứ, một cây Kinh Thứ khác với những cây Kinh Thứ khác, trên thân nó tản mát ra khí tức sinh mệnh, đây là bản mệnh Kinh Thứ duy nhất sau khi đằng điều và Kinh Thứ dung hợp, ngưng tụ được trong thể nội.
Chỉ có điều, mưa tím diệt sạch sức sống, khiến cho đằng điều suy yếu tới cực hạn, cây bản mệnh Kinh Thứ này cũng vì vậy yếu đi rất nhiều, lúc này lại bị cản trở hai lần, khiến cho Nhất Trần Tử có đầy đủ thời gian. Tại khoảnh khắc Kinh Thứ tiến đến, gã nghiêng mạnh đầu, hai má đau xót, cây Kinh Thứ này nháy mắt xuyên thấu mà qua, nhưng chỉ có khiến Nhất Trần Tử bị thương da thịt mà thôi, không có thương tổn đến căn bản.
Nhất Trần Tử đỏ mắt, lộ ra vẻ hung tàn trước nay chưa từng có, còn có ánh sáng khát máu từ trong mắt gã tràn ra, gã liếm đi máu tươi nơi khóe miệng, trên mặt sát khí tràn ngập.
- Tất cả những kẻ từng tổn thương đến tính mạng của ta, đều đã bị ta huyết tế...
Trong mắt Nhất Trần Tử chợt lóe hàn quang, tay phải nâng lên chộp hướng về biển nước dưới sơn phong. Tiếng nổ vang ngập trời, biển nước chấn động, nhấc lên sóng gợn, trong sóng gợn này, một đằng điều lớn chừng mười trượng từ trong hồ nước, bị Nhất Trần Tử cách không nắm lên.
- Chính là ngươi sao... Chết cho ta!
Nhất Trần Tử liếm môi, trong mắt ánh sáng tàn nhẫn lóng lánh, tay trái nâng lên, hắc nguyệt trong tay biến ảo, đang muốn hạ xuống chém chết mầm đằng điều.
Đúng lúc này, tộc trưởng của Ô Binh bộ cùng các cường giả khác của Ô Thần ngũ bộ đều thuấn di xuất hiện, đang muốn ngăn cản.
- Cút!
Nhất Trần Tử kiệt ngạo vung mạnh tay phải lên, thân thể tộc trưởng của Ô Binh bộ và mấy người khác, đều lập tức nổ vang, phun ra máu tươi, mạnh mẽ bay ngược ra.
Nhưng ngay khi đám người tộc trưởng không thể chống cự, vẻ mặt lộ ra tuyệt vọng, cười thảm thì bỗng nhiên một tiếng sói tru chợt vang lên, Đại Mao, Nhị Mao cùng với bầy Thanh Mộc lang, từ bên trong một động khẩu trên sơn phong này mạnh mẽ lao ra. Nguyên đám đều mang vẻ mặt uể oải, nhưng tốc độ lại rất nhanh, lao thẳng đến phía Nhất Trần Tử.
Còn có con cá sấu hai cánh, con thằn lằn kia, thậm chí cả một đàn quạ đen, cùng với một bầy muỗi màu lục nữa, trong nháy mắt này, toàn bộ lao ra. Toàn bộ chúng nó đều là dáng vẻ uể oải không phấn chấn, khí tức suy yếu, ở trong mưa tím liên miên này, có sinh cơ đều bị diệt sạch, linh khí lại loãng, tạo thành thương tổn thật lớn đối với chúng.
Nhưng cho dù là như vậy, giờ phút này chúng nó cũng không chút do dự lao ra, trong khoảng thời gian ngắn che trời phủ đất, khí thế kinh người, cho dù là Nhất Trần Tử, cũng phải mạnh mẽ co rút hai mắt lại.
Nhưng rất nhanh, khi gã thấy rõ khí tức của những dị yêu này xong, thì vẻ mặt lại lộ ra sự khinh miệt và tàn nhẫn.
- Tôm binh cua tướng.
Nhất Trần Tử kiệt ngạo mở miệng, mang theo ý chế giễu, tay trái xa xa chộp lấy mầm đằng điều, thân mình chớp mắt lao về phía trước, tay phải bấm tay niệm thần chú, lần lượt ảo hóa ra hắc nguyệt, lần lượt điểm đi.
Tiếng nổ vang kinh thiên liên tục quanh quẩn, Đại Mao phun ra máu tươi, thân thể nháy mắt bay ra, Nhị Mao, Tam Mao cùng với tất cả Thanh Mộc lang, đều thê lương phát ra thanh âm Xi.... Xiiii...., thân thể cả đám như diều đứt dây, đồng loạt rút lui.
Quạ đen, đàn muỗi như bị phong ấn trong vụ phong, nếu là lúc chúng nó toàn thịnh còn đỡ một chút, nhưng lúc này, mặc cho chúng nó giãy dụa như thế nào, cũng đều khó có thể lao ra khỏi vụ phong.
Cá sấu hai cánh, còn có thằn lằn kia đều gào rú thê lương, thân thể gần như sụp đổ, khi thần thông hắc nguyệt buông xuống, đều bay ngược ra.
Toàn bộ không trung, giờ phút này chỉ có tiếng cười của Nhất Trần Tử quanh quẩn, hết thảy dị yêu, hết thảy tu sĩ, đều không thể tới gần gã dù chỉ một chút. Mầm đằng điều trôi nổi ở giữa không trung, bị Nhất Trần Tử ở xa xa cầm lấy, sinh tử chỉ trong một ý nghĩ của gã.
Trên sơn phong, tất cả tộc nhân của Ô Thần ngũ bộ đều lộ ra vẻ tuyệt vọng và thê thảm, tộc trưởng của Ô Binh bộ lau đi máu tươi nơi khóe miệng, cười thảm rồi thở dài một tiếng.
- Bộ lạc mà Nhất Trần Tử ta muốn trảm diệt, còn chưa có người nào thoát khỏi bị huyết tế đâu!
Nhất Trần Tử vẻ mặt ngạo nghễ. Khinh miệt nhìn yêu đàn và tộc nhân Ô Thần ngũ bộ ở chung quanh, khóe miệng lộ ra ý tàn nhẫn. Tay trái chậm rãi nâng lên, chậm rãi nắm lại.
Mầm đằng điều giãy dụa ở giữa không trung, vẫn như trước từ từ bị Nhất Trần Tử bóp chặt trong tay, vặn vẹo thay đổi, mắt thấy nó sắp bị bóp vỡ.
- Chết cho ta!
Nhất Trần Tử cười to, nhưng trong nháy mắt này, đột nhiên, một tiếng bén nhọn từ đằng xa truyền đến.
- Chết em gái ngươi ấy, con bà ngươi chứ đồ chuột nhắt, ngươi muốn hại chết Ngũ gia ngươi đấy à!! Chết tiệt, Ngũ gia chẳng qua là ra ngoài tìm một chút dã thực mà thôi, nếu để ngươi diệt nơi này, đợi đến khi Mạnh Hạo quay lại, chẳng phải sẽ tìm Ngũ gia ngươi liều mạng sao.
Khi thanh âm the thé này truyền đến, một luồng ánh sáng tạp nhạp gào thét mà đến, nháy mắt liền lao thẳng đến cái mông của Nhất Trần Tử, khi tiến đến, còn có một tiếng chuông liên tục không ngừng vang lên.
Nhất Trần Tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì sắc mặt mạnh mẽ biến đổi, không kịp đi bóp vỡ mầm đằng điều nữa, lập tức buông tay, mặc cho mầm đằng điều giãy dụa bay đi.
Nguy cơ mãnh liệt lần nữa xuất hiện, thân thể Nhất Trần Tử trong phút chốc hướng bên cạnh lui ra phía sau vài bước, một luồng tạp quang, trực tiếp từ trên vị trí cũ của gã gào thét mà qua.
Trán Nhất Trần Tử đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thấy may mắn, càng nhiều là sợ hãi. Gã thấy rõ, vị trí mà tạp quang này lao đến, nếu gã mà không có tránh né, như vậy đích thị là sẽ từ mông gã mà xông lên.
Nghĩ đến hậu quả thê thảm như vậy, cho dù là tàn nhẫn như Nhất Trần Tử, cũng phải hít ngược một hơi.
- Chết tiệt, đây là cái thứ đồ chơi gì chứ?
Tạp quang chợt lóe, chim anh vũ ảo hóa ra, gắt gao nhìn chằm chằm Nhất Trần Tử, giương nanh múa vuốt.
- Em gái ngươi đấy, ngươi dám hại ta, lão tử muốn làm ngươi!
- Làm chết ngươi!
Hai mắt chim anh vũ lộ ra dị mang, the thé mở miệng, nét mặt của nó, thanh âm của nó, còn có hành động lúc trước, lập tức khiến da đầu Nhất Trần Tử run lên.
Trong tiếng gào rú, chim anh vũ mạnh mẽ lao ra, tốc độ cực nhanh, lao thẳng đến Nhất Trần Tử. Nhất Trần Tử hít vào một hơi, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, hai tay lập tức bấm niệm thần chú, hắc nguyệt ở trước người khoảnh khắc biến ảo, ý đồ ngăn cản.
Ầm một tiếng, chim anh vũ trực tiếp xuyên thấu hắc nguyệt, trong nháy mắt tiếp theo, liền hiện ra trước mặt Nhất Trần Tử. Một cái chớp mắt khi tới gần, Nhất Trần Tử nhìn thấy cái con vẹt kia, nhưng lại … nhưng lại bẻ ngoặt một cái... Thẳng hướng cái mông của chính mình mà đến.