Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến tộc, kể cả Chu Đức Khôn lẫn hai nam tử trung niên bên người lão kia, khi nhìn đến Ô Thần bộ đều đồng thời cảm nhận được sự dũng mãnh đến từ Ô Thần bộ, vẻ mặt đều trở nên ngưng trọng.

Không chỉ có bọn họ như thế, tất cả tộc nhân Chiến tộc, tại thời khắc này, đều cảm nhận được chỗ tương tự với bản thân mình, từ trên thân tộc nhân Ô Thần bộ.

Lãnh huyết, tàn khốc, trầm mặc, những từ ngữ này, có thể dùng để hình dung Ô Thần bộ, cũng có thể hình dung Chiến tộc!

Đồng dạng, ở trong mắt tộc nhân Ô Thần bộ. Chiến tộc xuất hiện, cũng có sự khác biệt thật lớn với tất cả kẻ thù bọn họ gặp được lúc trước. Một cỗ áp lực bao phủ, nhưng ở dưới áp lực này, tộc nhân Ô Thần bộ, càng bộc phát ra chiến ý mạnh hơn.

Tu sĩ Nguyên Anh của Ô Thần bộ, giờ phút này có chừng mười ba người, ngoại trừ năm người nhóm Âu Vân Tử của Bát Mạch liên minh gần đây, thì hơn nửa năm qua, mấy lần chiến tranh, cũng giúp cho Ô Thần bộ lớn mạnh thêm một ít.

Mười ba tu sĩ Nguyên Anh, hai Nguyên Anh hậu kỳ, năm Nguyên Anh trung kỳ, còn có sáu người là Nguyên Anh sơ kỳ. Đội ngũ như vậy, khiến cho liên minh Ô Thần, cơ hồ đạt đến trình độ giữa bộ lạc cỡ trung đỉnh phong và đại bộ không có Trảm Linh rồi. 

Tu sĩ Nguyên Anh của Chiến tộc, giờ phút này cũng đều toàn thân chú ý, sự hùng mạnh của Ô Thần bộ, vượt ra khỏi phán đoán của bọn họ lúc trước. Bọn họ hiểu rõ, một trận chiến này... Sẽ cực kỳ thảm thiết.

Bốn phía một mảnh tĩnh mịch, ánh mắt cả hai bộ lạc ngóng nhìn nhau, sát khí vô hình va chạm, dẫn động hơi thở bát phương cuồng loạn. Trong khi hai bên... đang là lúc hết sức căng thẳng, Mạnh Hạo vẻ mặt cổ quái, nhìn về phía Chu Đức Khôn ở trên thanh hắc kiếm chính giữa kia.

Chu Đức Khôn cũng mở to mắt, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo.

Hai người cách mấy trăm trượng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó đều lần lượt lộ ra nụ cười khổ.

- Sát!

Đại tế tự Chiến tộc bên người Chu Đức Khôn, không có chú ý tới ánh mắt giữa Chu Đức Khôn và Mạnh Hạo, khi không khí áp lực tới cực hạn, y bỗng nhiên mở miệng. Thanh âm vừa ra, lập tức phá vỡ sự tĩnh mịch nơi đây.

Nhưng khoảnh khắc khi Chiến tộc sau lưng y, cùng tộc nhân của Ô Thần bộ đang muốn toàn lực khai chiến khi nghe được tiếng gầm nhẹ của y, thì thân thể Chu Đức Khôn nhảy mạnh lên, tát một cái lên đầu vị đại tế tự Chiến tộc này.

- Câm miệng, lão tử cho ngươi khai chiến sao!

- Các ngươi tất cả dừng tay. Chết tiệt! Chủ bộ có mệnh, trận chiến này lấy chiêu hàng là chính, ta còn chưa nói, ai cho các ngươi giết!

Chu Đức Khôn nổi trận lôi đình, rống to lên. Tộc nhân Chiến tộc, ánh mắt lạnh lùng, ở thời khắc mấu chốt này, là lúc sát khí bùng nổ, ánh mắt của bọn họ, giống như có thể xé rách hết thảy, khiến Chu Đức Khôn tâm thần chấn động, nhưng rất nhanh liền trừng mắt nhìn lại.

- Không nghe?

Thanh âm Chu Đức Khôn có phần rét lạnh.

Đại tế tự Chiến tộc chợt ngẩng đầu, gần như thẹn quá thành giận, dù rằng một cái tát kia đánh xuống đầu y không có ẩn chứa pháp lực gì, nhưng trước mặt tộc nhân, việc này giống như nhục nhã. Nhưng nghĩ đến thân phận của Chu Đức Khôn, tộc công Chiến tộc ở bên cạnh y tiến lên một bước, nhìn về phía tộc nhân bốn phía, hừ lạnh một tiếng, một đám tộc nhân Chiến tộc này, đều lập tức trầm mặc lui về phía sau.

- Chu đại sư, mời nói.

Tộc công Chiến tộc, vị nam tử trung niên này, trong lòng cũng có giận dữ, nhưng lại không dám quá mức biểu lộ, giờ phút này vẻ mặt có chút khó coi, chậm rãi mở miệng.

Cùng lúc đó, ở khoảnh khắc trước khi Chiến tộc muốn xuất thủ, bên phía Ô Thần bộ, tất cả tộc nhân, cũng đã vận sức chờ phát động. Tuy nhiên bất đồng với Chiến tộc, nếu Mạnh Hạo không có mở miệng, thì tộc nhân Ô Thần bộ, tuyệt sẽ không xuất thủ.

Điểm này, cũng dẫn tới sự chú ý của tộc công và đại tế tự Chiến tộc, hai người tâm thần cả kinh, nhìn nhau một cái, đều nhìn ra vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương.

Một bộ lạc chiến tranh như vậy, trong lòng bọn họ biết rõ trình độ đáng sợ của nó.

Mạnh Hạo đứng lên, nhoáng lên một cái cất bước đi ra, sự xuất hiện của hắn, lập tức đưa tới cảnh giác của Chiến tộc. Chu Đức Khôn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt vẫn kiêu căng như trước, cũng cất bước đi ra khỏi đại kiếm màu đen, đi về phía Mạnh Hạo.

Hai người đi thẳng đến không trung phía trên, trong chớp mắt, liền hóa thành điểm đen.

Mà giữa không trung, bộ lạc hai bên, giờ phút này mang theo sát khí ngóng nhìn lẫn nhau, nhưng không có ra tay.

Trên bầu trời, khi hai bộ lạc nhìn lại, Mạnh Hạo và Chu Đức Khôn đã trở thành điểm đen, xác định tộc nhân bộ lạc bên dưới không có khả năng nghe được hai người nói chuyện xong, Mạnh Hạo cười khổ, nhìn Chu Đức Khôn, ôm quyền cúi đầu.

- Chu sư huynh, từ biệt nhiều năm, phong thái vẫn như trước...

Mạnh Hạo trêu ghẹo nói.

- Khụ khụ...

Chu Đức Khôn vẻ mặt xấu hổ, cũng có cảm thán, nhìn Mạnh Hạo.

- Một lời khó nói hết a, hai sư huynh đệ chúng ta năm đó từ biệt ở Nam Vực, không nghĩ tới khi gặp lại, lại là ở đây.

Trong lời nói của Chu Đức Không mang theo thổn thức, trên mặt tràn đầy vẻ hồi ức.

Mạnh Hạo cũng than nhẹ một tiếng, trong đầu không kìm nổi hiện lên chuyện cũ năm đó. Nhiều năm trước, hai người làm bạn đi Thanh La Tông, ở trên đường trở về, gặp phải tu sĩ Mặc Thổ, hai người chỉ có thể phân tán bỏ chạy. Thật không nghĩ đến, lần từ biệt kia, khi gặp lại, đã là Mặc Thổ, lại một lần nữa gặp lại, lại là ở vùng đất Tây Mạc này.

- Khi ở Mặc Thổ, đan sư kia là ngươi đi?

Chu Đức Khôn nhìn Mạnh Hạo, cười khổ mở miệng. Sau đó lão cũng kịp phản ứng, người có thể dũng mãnh như thế ở trên phương diện luyện đan, lão có thể nghĩ đến, chỉ có Mạnh Hạo thôi.

Nghĩ đến Mạnh Hạo khi ở Thánh Tuyết thành - Mặc Thổ vẫn luôn nhượng bộ, bảo toàn thanh danh của mình ở Mặc Thổ, Chu Đức Khôn rất là cảm kích việc này. Loại cảm kích này cùng tình nghĩa năm đó dung hợp cùng một chỗ, hóa thành sự thân thiết sau khi xa cách đã lâu.

Có thể nói, tại vùng đất Tây Mạc này, Mạnh Hạo trước mắt này, là thân nhân duy nhất của mình.

Mạnh Hạo nhìn Chu Đức Khôn, hắn nghĩ tới Nam Vực, nghĩ tới sư tôn, nghĩ tới Sở Ngọc Yên, mọi người ở Tử Vận Tông. Còn có những người bạn thân trong Nam Vực, tên mập, Trần Phàm.

Còn có... Hứa Thanh.

Gương mặt những người này, hiện lên ở trong đầu Mạnh Hạo, không có mơ hồ, mà là vô cùng rõ ràng, cho đến khi Mạnh Hạo Minh ngộ ra, chính mình... Nhớ nhà.

Nhưng nhà ở Triệu quốc chẳng biết đã đi đâu, chỉ còn lại có Nam Vực.

Hai người thổn thức, nói chuyện rất nhiều, khi thì lộ ra tươi cười, khi thì trào dâng, khi thì cùng nhau nhớ lại năm đó. Loại cảm giác này, Mạnh Hạo đã rất lâu rồi không có, Chu Đức Khôn cũng là như thế.

Bọn họ nói những chuyện mà mình gặp được, đối với chuyện của Mạnh Hạo, Chu Đức Khôn rất là ngạc nhiên, cảm thấy giống như con đường hoàn toàn mới. Đồng dạng, Mạnh Hạo đối với kinh lịch của Chu Đức Khôn, cũng cảm thấy như một hồi huyền thoại.

- Trưởng lão đan đạo của Vân Thiên chủ bộ...... địa vị có thể so với tế tự, là người cực kỳ có quyền thế trong Vân Thiên đại bộ........ Chu sư huynh, tại hạ khâm phục, khâm phục.

Mạnh Hạo nghe Chu Đức Khôn giới thiệu, cười mở miệng.

Chu Đức Khôn cười ha hả, càng trở nên đắc ý.

Trong lúc bất tri bất giác, đã qua hai canh giờ, hai người ở trong này ôn chuyện, nhưng phía dưới, giữa không trung, hai bộ lạc cũng là đối nghịch hai canh giờ.

Ô Thần bộ còn đỡ một chút, Mạnh Hạo là đồ đằng Thánh Tổ của bọn họ, bọn họ đối với Mạnh Hạo có sự cuồng nhiệt tuyệt đối, cho dù có đợi lâu hơn đi chăng nữa, cũng không có vấn đề gì.

Nhưng Chiến tộc thì khác, lúc này tộc công và đại tế tự trầm mặc nhìn nhau một cái, đều nhìn ra hồ nghi trên mặt nhau, ngẩng đầu nhìn lên điểm đen trên thiên không. Bọn họ nghĩ mãi mà không rõ, Chu Đức Khôn rốt cuộc đang tiến hành chiêu hàng như thế nào, mà lại liên tiếp khuyên bảo đến hai canh giờ, trời cũng đã tối rồi...

- Trời đã tối rồi..... trước không nói chuyện này. Mạnh Hạo, lúc này các ngươi chọc đại phiền toái rồi, Vân Thiên đại bộ phái Chiến tộc, muốn tới diệt sát các ngươi. Nguyên nhân là vì sự tình Ngũ Độc bộ năm đó, còn có chính là yêu linh.

Chu Đức Khôn mắt nhìn sắc trời, nhíu mày mở miệng.

Nghe tới bốn chữ Vân Thiên đại bộ, hai mắt Mạnh Hạo hiện ra hàn quang, không nói gì.

- Cũng may lần này là do ta dẫn đội, việc này ngươi yên tâm, làm sao cũng sẽ không để sư đệ ta chịu thiệt ở chỗ này.

Chu Đức Khôn vỗ ngực. Tuổi của lão đã không nhỏ, cuộc sống dù nói là khúc chiết, nhưng lại cực kỳ dễ chịu, giờ phút này thoạt nhìn dường như trẻ ra rất nhiều.

- Lại cưới mấy phòng thiếp lữ rồi?

Mạnh Hạo cười nói.

- Không nhiều, không nhiều, tháng trước vừa mới nạp vị thứ tám.

Chu Đức Khôn mặt đầy hồng quang, sau đó ho khan vài câu.

- Không nói cái này, như vậy, sư đệ, ta và ngươi hai người diễn một vở...

Chu Đức Khôn nói xong, cúi đầu đàm luận với Mạnh Hạo, Mạnh Hạo nghe mà mở to mắt, lộ ra vẻ cười khổ.

- Như vậy... Được chứ?

Mạnh Hạo chần chờ một chút.

- Không có việc gì, nghe sư huynh đây!

Chu Đức Khôn vẻ mặt thành thật, Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, chỉ có thể gật đầu.

Một lát sau...

- Hoá ra ngươi chính là người mạnh nhất phía bắc Tây Mạc của Ô Thần bộ, thậm chí một đường nghiền ép hơn một ngàn bộ lạc từ phía bắc Tây Mạc, trực tiếp quật khởi, khiến đại bộ đều kiêng kị đây sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK