Thậm chí ta cảm thấy, phong ấn nơi này là vì huyết hồ này mà tồn tại...
Mạnh Hạo chậm rãi đứng dậy, đi tới bên ngoài động khẩu, phun ra ra một đạo lôi quang hóa vụ, rồi cẩn thận bước về phía huyết hồ kia.
Ngay khi hắn vừa tiếp cận bán kính một trăm trượng thì huyết hồ kia đang tĩnh lặng bỗng gợn sóng, cước bộ hắn ngừng lại hơi chút, khẽ đảo mắt rồi đi tiếp tới.
Hắn càng tới gần, gợn sóng của huyết hồ càng nhiều, từng âm thanh tê hống cũng dần vang lên, mặt nước sôi lên, vô số hình ảnh nam nữ ở trong đó lộ ra vẻ mặt thống khổ, nâng tế đàn lên càng cao hơn.
Thạch ỷ kia dần lộ, còn có bộ hài cốt mang mặt nạ ngồi ở trên, phân nửa tế đàn cũng hiện ra,
Mạnh Hạo hơi ngừng lại, chậm rãi lui về sau, hắn phát hiện một điều, nếu bản thân lùi lại thì tế đàn này cũng không lên cao nữa mà nó dần dần chìm xuống lần nữa.
- Thực là có ý tứ.
Trong hai mắt hiện lên chút tinh mang, cũng không lùi lại nữa, mà bắt đầu không chút do dự mà bước về phía trước. Khi tới gần thì thân ảnh nam nữ dưới hồ kia bắt đầu phát ra những tiếng khóc than, không ngừng đẩy tế đàn cao hẳn lên, cho tới khi Mạnh Hạo tới được phạm vi mười trượng của huyết hồ thì tế đàn hơn năm mươi trượng này đã được giơ hẳn vượt lên mặt hồ.
Thậm chí trong lúc mơ hồ, làm cho Mạnh Hạo lại ngừng lại, bởi vì hắn đã nhìn thấy được bên dưới tế đàn, ở bên trong hồ, có một vật khổng lồ vô cùng.
Tế đàn này nhìn thì tựa như bị thân ảnh nam nữ nâng lên, nhưng thực tế thì đó là do đám sinh vật khổng lồ kia đẩy lên mà thôi.
Mạnh Hạo có lôi vụ bao phủ xung quanh, hơi trầm ngâm rồi lại từng bước từng bước đi tới. Khi hắn bước vào phạm vi mười trượng thì tế đàn lại bị nâng tiếp lên, một cái đầu khổng lồ, chính là thứ đã nâng tế đàn lên bắt đầu hiện ra trên mặt hồ.
Đây là một cái đầu lớn trừng trăm trượng, toàn bộ cái đầu lâu này màu xanh, không phải hàng thực mà làm bằng đá, khi Mạnh Hạo chậm rãi đi tới thì cái đầu lâu này cũng dần dần lộ ra đầy đủ.
Đó là một cái đầu mang theo biểu cảm điên cuồng, thần sắc dữ tợn, thất khiếu đổ máu, cái miệng rộng của nó tựa như đang hướng lên trời mà rít gào vậy.
- Thái Ách cổ tộc, Huyết Tiên truyền thừa, ta nhập huyết hải, nam địa cửu khai, thiên hạ cùng biết, chờ đợi một kẻ... nhận lấy truyền thừa huyết tiên của ta!!!
Một âm thanh tang thương trực tiếp vang lên trong não hải của Mạnh Hạo, cứ quanh quẩn không thôi.
Thanh âm này cũng chỉ có Mạnh Hạo mới có thể nghe thấy, còn người ngoài cũng không thể cảm nhận được dù chỉ nửa điểm. Cho dù là Sở Ngọc Yên cũng đang ở trong miệng núi lửa như hắn cũng không thể nào phát hiện ra được.
Âm thanh quanh quẩn trong đầu hắn, hai mắt Mạnh Hạo lại lộ ra tinh mang sắc bén.
- Thái Ách cổ tộc... phải chăng nơi này là phạm vi của Thái Ách cổ miếu! Vậy truyền thừa Huyết Tiên, tiên....
Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, đối với trình tự tu hành thì hắn cũng hiểu được, Nguyên Anh rồi sau đó chính là Trảm Linh, rồi Vấn Đạo, cuối cùng mới là từng bước thành Tiên.
Nhưng vài vạn năm nay, nghe nói toàn bộ Nam Vực thì cũng chỉ có bảy tám người được như vậy, mà thành công vượt qua được Vấn Đạo thì cũng hiếm thấy vô cùng.
- Huyết Tiên truyền thừa, kẻ này tự xưng là tiên, phải chăng là đã thành tiên thật sự....
Trái tim Mạnh Hạo đập thình thịch không ngừng, bởi khi hắn nhớ tới hai chữ mà khi Kháo Sơn Lão Tổ chiến đấu một trận với phân thân của Thiên Cơ Lão Nhân, Lê Tiên...
Ánh mắt Mạnh Hạo chớp động, khi thấy được cái miệng lớn của đầu lâu kia, hắn cảm thấy đó tựa như là một cái lối đi vậy, một khi bước vào thì cũng không khác nào mở ra truyền thừa hết.
- Nam địa cửu khai, thiên hạ đều biết, những lời này, chẳng lẽ có nghĩa là khi có một kẻ nào bước vào đó thì lập tức ở ngoại giới sẽ xuất hiện chín cổng truyền thừa, khiến cho phong vân nổi dậy, làm cho mọi người cùng biết ư?
Mạnh Hạo chần chừ, nhìn cái miệng lớn kia, trong mắt đầy vẻ suy tư.
- Nếu là như vậy thì từ một trong chín cổng này hẳn sẽ có một kẻ nhận được Huyết Tiên truyền thừa... Như vậy thì ở bên ngoài kia những chỗ như này thực ra có tới chín, chỉ cần một nơi mở ra thì toàn bộ những nơi khác cũng mở ra hết.
Chỉ là không biết trước đây đã có người mở ra hay chưa...
Mạnh Hạo khi nghĩ tới đây đột nhiên ngừng lai, cúi đầu nhìn về phía bên ngoài huyết hồ, một đám bạch cốt dày đặc, ở đây có không ít là xương người.
Đám xương cốt này cũng dần có dấu vết bị phong hóa, hiển nhiên là tồn tại cũng lâu năm rồi, có lẽ là do nơi này kỳ dị cho nên mới không bị tiêu tán. Chỉ là dấu vết của thời gian cũng vẫn lưu lại.
Tuy như vậy, nhưng Mạnh Hạo cũng không thể nào đoán ra được những thứ xương cốt này đã tồn tại được bao nhiêu năm rồi, cũng không biết đây là những kẻ năm đó tiến vào bị chết, hay là những kẻ bị dùng cho việc thờ cúng cho truyền thừa Huyết Tiên nữa,
Mạnh Hạo trầm ngâm, cũng không có hành động thiếu suy nghĩ mà đi vào trong đó. Hắn từ từ lùi lại, khi hắn lùi về phía sau thì cái đầu đá khổng lồ kia dần chìm xuống đáy hồ, tế đàn cũng dần chìm xuống, tới khi mặt hồ lại khôi phục sự yên ả của nó thì Mạnh Hạo cũng đã lùi ra ngoài trăm trượng.
Trong khi hắn lùi ra, hắn cũng tiện thu thập không ít xương của các loại thú điểu nơi này cho vào túi Càn Khôn, sau khi ra khỏi phạm vi trăm trượng, hắn đưa mắt nhìn huyết hồ nơi đây một lúc rồi mới xoay người rời đi.
Hắn đi thẳng tới chỗ Sở Ngọc Yên đang ngồi luyện đan, thì thấy nàng ta sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt ngưng trọng đang nhìn lò luyện đan, nhanh chóng nghiền nát hoặc bài trừ tạp chất bên trong dược thảo, sau đó cho vào lò. Mạnh Hạo liền ngồi xuống cách đó không xa, rồi lấy ra một khối xương, trên mặt đầy vẻ suy tư, cẩn thận quan sát...
- Nếu không thể nào xác định được niên hạn của xương cốt này thì truyền thừa Huyết Tiên kia thực là khó có thể đụng tới.
Mạnh Hạo ở Triệu quốc đã học được sự cẩn thận cho nên lúc này hắn cẩn thận cầm lấy xương cốt kia mà nghiên cứu.
Thời gian trậm rãi trôi, đảo mắt đã qua năm ngày. Năm ngày sau, Sở Ngọc Yên mang theo vẻ mệt mỏi trên mặt, đi tới chỗ Mạnh Hạo đã ngồi, ném cho hắn một viên đan dược.
Đan này có màu xanh đậm, thoạt trông vô cùng mỹ lệ, lam mang phát tán nhè nhẹ, nhưng lại không hề xuất ra hương dược.
- Thất bại một lần, lần thứ hai thì thành công, đây là đan dược mà ngươi cần, ta cần một bộ y phục.
Sở Ngọc Yên nhìn Mạnh Hạo, thần sắc mệt mỏi, mấy ngày đêm này nàng ta đã vắt kiệt lực bản thân ra để mà luyện đan.
Mạnh Hạo cầm viên đan dược cản thận nhìn, sau đó thu vào trong túi Càn Khôn, lại lấy ra một viên ngọc giản, còn hai phần tài liệu đầy đủ, cùng với một bộ quần áo của hắn, đặt ở một bên. Sở Ngọc Yên nhanh chóng cầm lấy tất cả, đi vào sâu bên trong cái hốc, không bao lâu sau, nàng ta mặc đồ của Mạnh Hạo bước ra, tóc dài xõa vãi, tựa như một mỹ thiếu niên, nhưng dung nhan tuyệt mỹ, cho chút nhu nhược, khiến cho trên người nàng ta xuất hiện một cảm giấc mỹ lệ khác xa lúc trước.