- Hạo Nhiên Tông đệ tử nghe lệnh, dẫn sư thúc của các ngươi trở về tông môn!
Những Hạo Nhiên Tông đệ tử nơi đây, từng người một sợ hết hồn hết vía, nhìn từng hình ảnh trên bầu trời, lại nhìn một chút lão đạo và Mạnh Hạo, trong chần chờ, từng người một cười khổ. Lão giả dẫn đầu thở dài, ôm quyền về Mạnh Hạo, xoay người rời đi.
Bốn phía tu sĩ cùng với những người trong tinh không dưới ánh mắt nhìn chăm chú, Mạnh Hạo theo Hạo Nhiên Tông, một đường đã đi xa. Lão đạo càng đắc ý hơn, từ từ sải bước, sau đó đuổi kịp Mạnh Hạo, cười một tiếng ha hả bên cạnh hắn.
- Nhất Hạo Tử, ngươi cảm thấy cái tên này thế nào, có cần đổi một chút hay không?
Mạnh Hạo chần chờ, liếc nhìn lão đạo, lại nhìn Hạo Nhiên Tông đệ tử chung quanh rối rít trầm mặc, hắn thở dài.
- Cái tên này... Không đổi cũng được.
- Vậy cứ quyết định như vậy đi!
Lão đạo vỗ bả vai Mạnh Hạo.
- Tiền bối...
Mạnh Hạo đang muốn lên tiếng, lão đạo chợt trợn mắt.
- Sư... Sư tôn...
Mạnh Hạo cười khổ.
- Chuyện này, ta bị Thiên Thần Liên Minh truy nã, nếu như cùng ngài về tới Hạo Nhiên Tông, sợ là sẽ mang đến một chút phiền toái cho Hạo Nhiên Tông...
Nội tâm của Mạnh Hạo có chút không đành lòng. Trước đó hắn tính mượn lực lượng của Hạo Nhiên Tông, nhưng loại che chở đó của lão đạo, khiến nội tâm hắn xúc động, hắn ngược lại không muốn kéo Hạo Nhiên Tông vào.
- Nói nhảm, Hạo Nhiên Tông của ta ở Lạc Hà Tinh cũng là đệ nhất tông môn, trong Thiên Thần Liên Minh cũng có danh hào, sợ cái chó gì? Không phải là diệt Hắc Hồn Đạo sao, đợi ngày nào đó lão đạo ta tâm tình tốt cũng đi diệt một tên. Ta cũng không tin Thiên Thần Liên Minh sẽ truy nã lão đạo ta!
Lão đạo không cần thiết nói.
Mạnh Hạo không nói nên lời. Lão đạo này nói mặc dù có chút đạo lý, nếu Mạnh Hạo thực sự thành đệ tử của Hạo Nhiên Tông, như vậy coi như là một phần của Thiên Thần Liên Minh, như thế, xem như là việc nội bộ của Thiên Thần Liên Minh.
Nói như vậy, biện pháp giải quyết cũng quá nhiều, nhưng... Mạnh Hạo vẫn cảm thấy, chuyện phát triển có lẽ cũng không phải đơn giản như lão đạo nói vậy.
Mấu chốt nhất chính là thân phận của hắn... hắn không phải tu sĩ của Đệ Bát Sơn Hải!
Thời gian không lâu, dưới sự hướng dẫn của lão đạo, phía trước mọi người xuất hiện một tòa sơn môn to lớn, đây là ba tòa núi cao. Trên ngọn núi điêu khắc ba pho tượng to lớn, có vô số lầu các san sát, giữa ba núi là một chỗ Đạo tràng to lớn.
Làn khói lượn lờ bay lên không lên, cũng có tiếng chuông khi thì vọng lại. Trên bầu trời có tiên hạc bay múa. Trên mặt đất có vô số Tiên thú nằm, làm bạn với người.
Nơi này chính là Hạo Nhiên Tông. Mơ hồ, Mạnh Hạo còn thấy được có thiên địa khí nồng đậm, tràn ngập bên trong tông môn. Trong khí tức đó, tồn tại một cỗ chính khí không nói ra được, khiến cho cả Hạo Nhiên Tông cho người có cảm giác tang thương chính đạo!
Mà những điều này chỉ là bên ngoài. Làm hai mắt của Mạnh Hạo hơi co rút lại, cẩn thận nhìn, nội tâm hắn chấn động mạnh, hắn cảm nhận được... khí vận của Sơn Hải Giới!
Hạo Nhiên Tông rõ ràng là cụ bị một chút khí vận của Sơn Hải Giới, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lại có thể được gọi là cao, được Sơn Hải Giới cưng chiều!
Mà trên sơn môn, lại có bốn chữ to, cứng cáp có lực, không biết nó đã được viết bao nhiêu năm trước, đã trải qua năm tháng vô tận, như cũ có ý nhị vĩnh hằng độc đáo không tiêu tan.
Bốn chữ đó là... Thay trời hành đạo!
- Sơn Hải khí vận... Hạo nhiên chi khí... Thay trời hành đạo.
Mạnh Hạo lẩm bẩm, theo mọi người đi vào sơn môn.
Hầu như những đệ tử của Hạo Nhiên Tông đạp vào sơn môn, đồng thời bên ngoài Hạo Nhiên Tông, vô số cầu vồng trên bầu trời gào thét vọt đến. Những tu sĩ đuổi giết Mạnh Hạo trong tinh không lại tới, thời khắc này đều phủ xuống, vây quanh bốn phía hắn.
Về phần mười Đạo Cảnh, cũng đều từng người phủ xuống. Mười phương vị bốn phía Hạo Nhiên Tông tản ra tu vi dao động tự thân, làm uy hiếp, cũng có bức bách.
Khi tiếng động rầm rầm truyền ra, hạo nhiên chi khí bên trong Hạo Nhiên Tông cuồn cuộn vận chuyển, bao phủ trên cả tông môn. Đây là đại trận hộ sơn của Hạo Nhiên Tông mở ra, có thể thấy được, cả Hạo Nhiên Tông mơ hồ, duy có thể thấy rõ, chỉ có ba pho tượng to lớn đó.
Một người cầm kiếm, một người cầm cuốn sách, một người cuối cùng lại là mặc áo dài của văn sĩ, chắp tay nhìn trời.
- Hạo Nhiên Tam Thánh...
Bên trong Hạo Nhiên Tông, những cường giả Đạo Cảnh đó, khi nhìn đến ba pho tượng đều hai mắt hơi co lại.
Bên trong Hạo Nhiên Tông, Mạnh Hạo cứng rắn bước vào, lập tức liền có một cái thanh âm uy nghiêm, vang vọng trong tông môn.
- Dẫn Mạnh Hạo tới gặp ta!
Thanh âm nọ vọng lại, tất cả đệ tử nghe được đều lập tức cung kính cúi đầu xuống, duy chỉ có lão đạo kia trừng mắt, giữa cất bước chạy thẳng tới ngọn núi chính giữa phía trước.
Mạnh Hạo theo sát phía sau, hai người bay vù vù, khoảnh khắc liền bước chân vào ngọn núi. Pho tượng của ngọn núi này, chính là pho tượng ngẩng đầu nhìn trời. Bên dưới pho tượng, có một tòa miếu vũ, bên ngoài miếu thờ có hai đồng tử đang ngồi khoanh chân, sau khi nhìn đến lão đạo, hai người đồng tử đều lập tức đứng dậy cúi đầu.
Lão đạo không nói chuyện, khí thế hung hăng đi vào bên trong miếu thờ. Ánh mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, đang muốn đi vào, lão đạo quay đầu lại nhìn hắn một cái.
- Vi sư tự mình đi vào là được rồi, ta ngược lại muốn nhìn một chút, bên trong Hạo Nhiên Tông, lão đạo ta nói chuyện còn có nghĩa hay không!
Mạnh Hạo dừng bước lại, nhìn miếu thờ, hắn có thể cảm nhận được, bên trong miếu thờ, có một sự tồn tại kinh khủng. Chỉ là dao động tràn ra đã khiến cho hắn cảm thấy đè nén.
- Tam nguyên là Đạo Chủ, tứ nguyên, ngũ nguyên, lục nguyên đều là Đạo Tôn... Sự tồn tại bên trong miếu thờ là Đạo Tôn!
Hai mắt của Mạnh Hạo co rút lại, đối mặt Đạo Chủ tam nguyên, hắn toàn lực có thể liều chết đánh một trận, thắng bại khó liệu. Nhưng nếu là Đạo Tôn, cho dù là tứ nguyên, hắn cũng tất bại!
Đạo Cảnh mỗi một nguyên có sự khác biệt cực lớn, mà khác biệt giữa Đạo Chủ và Đạo Tôn cũng như trời đất vậy. Cho nên muốn đột phá từ cảnh giới của Đạo Chủ, bước chân vào Đạo Tôn, khó khăn lớn lao khó có thể hình dung.
Cũng liền chú định, bên trong Sơn Hải Giới, Đạo Tôn ít có, bởi vì chỉ cần bước chân vào Đạo Tôn, liền cơ hồ là cụ bị tư cách... Có thể cạnh tranh tự cách, Sơn Hải chủ của Sơn Hải tại đó!
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trầm mặc im lặng, yên lặng chờ đợi. Hai vị đồng tử bên ngoài miếu thờ cũng đang quan sát Mạnh Hạo. Bọn họ thật tò mò với hắn, vả lại vì chưa xuống núi, không biết lai lịch của hắn.
Thời gian trôi qua, bên trong miếu thờ rất an tĩnh, một trong hai người đồng tử cạnh miếu thờ không nhịn được lên tiếng, thần sắc có chút cổ quái. Còn một đồng tử khác bên cạnh thì thần sắc mang đồng tình.
- Ngươi là đệ tử do Nhất Nhiên Tử lão tổ thu nhận phải không?
Nhìn thấy Mạnh Hạo gật đầu, hai người đồng tử nhìn nhau, khi lần nữa nhìn về phía Mạnh Hạo, đều lộ ra đồng tình.
- Ta xem qua một chút điển tịch... 1700 năm trước, Nhất Nhiên Tử lão tổ thu một người đệ tử, hai tháng sau... Hắn đã chết!
- 1500 ngàn năm sau, ông ta lại thu một người, hai tháng sau, cũng đã chết...
- 1300 năm trước, người thứ ba, cũng chết.
- Đến nay thì ngừng, Nhất Nhiên Tử lão tổ tổng cộng thu tám đệ tử, không có một người nào còn sống vượt qua ba tháng, tất cả đều chết, hơn nữa kiểu chết đều rất... Quỷ dị.
Hai đồng tử ngươi một lời ta một lời, nói ra làm Mạnh Hạo sợ hết hồn hết vía.
- Quỷ dị thế nào?
Mạnh Hạo hỏi một câu.
- Có người bị sét đánh chết, nghe nói không phải là đánh chết liền, liên tục giáng xuống mấy chục lần, sau khi đánh chết xong trời trong mây tạnh luôn...
- Còn có người bị nổ tan xác trong tu luyện... Còn có người là thân thể bỗng tự nhiên bị đốt chết. Còn có khi là xui xẻo hai tháng, sau đó bị một tảng đá trên trời rơi xuống đập chết, tóm lại, chết đủ các kiểu.
Mạnh Hạo mở to mắt, cảm thấy có chút khó tin.
Khi Mạnh Hạo đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên hắn nhận ra, miếu thờ vốn dĩ an tĩnh, dao động bên trong đột nhiên mãnh liệt, dường như đang tiến hành tranh chấp. Lại qua đi thời gian một nén nhang, lão đạo mang tức giận, cất bước đi ra từ bên trong miếu thờ. Bên ngoài miếu thờ, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, sâu đậm liếc nhìn miếu thờ một cái.
- Ngươi tuy là Đạo Tôn, tuy là Hạo Nhiên Tông đệ nhất tổ, nhưng nhãn giới của ngươi, chỉ bên trong Đệ Bát Sơn Hải giới!
- Ta không tin với tu vi của ngươi, nhìn không ra hạo nhiên chi khí trên người của đứa đồ nhi này của ta!
Miếu thờ an tĩnh, không có thanh âm truyền ra, lão đạo giậm chân một cái, cất bước đã đi xa. Khi ông ta tới gần bên cạnh Mạnh Hạo, ông ta nháy mắt với hắn. Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, xoay người đi theo.
Hai người từ chính giữa ngọn núi nơi đây, chạy thẳng tới núi cầm kiếm bên trái, rất nhanh bước chân vào đỉnh núi. Nơi đó cũng có một chỗ miếu thờ, lão đạo như cũ có tức giận, lần nữa nhìn thoáng qua ngọn núi chính giữa.
- Sư tôn, hay là ta đi thôi!
Mạnh Hạo chậm rãi nói. Hắn nhớ lại lời nói của hai người đồng tử nọ.
- Đi cái gì, ngươi có thể đi tới chỗ nào? Thiên Thần Liên Minh quá lớn, tất cả trận pháp của ngoại giới đều phong kín, ngươi chỉ cần vừa ra đi, lập tức bị mấy trăm ngàn tu sĩ đuổi giết. Cho dù ngươi có thể diệt Hắc Hồn Đạo, ngươi còn có thể diệt Thiên Thần Liên Minh hay không?
Lão đạo lập tức quát.
- Bây giờ vẫn không làm được.
Mạnh Hạo trầm mặc, nhàn nhạt lên tiếng.
- Có thể làm được cũng không thể cho ngươi làm. Ngươi làm như vậy, vi sư còn có mặt mũi gì thu ngươi làm đồ đệ? Thiên Thần Liên Minh cỏn con này, lão đạo đương nhiên có biện pháp truyền tống ngươi ra ngoài!
- Ta cho ngươi tranh thủ hai tháng, hai tháng này ở đây, hấp dẫn càng nhiều người tới tới càng tốt. Bọn họ đều tới nơi này, đến lúc đó khi ngươi truyền tống ra ngoài, cũng sẽ an toàn rất nhiều.
Lão đạo nhìn Mạnh Hạo một cái, thở dài một tiếng, không có chú ý tới hắn sau khi nghe được hai tháng, sợ hết hồn hết vía một chút.
- Đáng tiếc, ngươi vừa mới trở thành đệ tử của ta, liền gặp chuyện như vậy.
Lão đạo nói tới chỗ này, bỗng nhiên nổi điên lên, ngẩng đầu chỉ vào ngoài núi, ngừng một cái mắng lớn.
Sau khi lão đạo mắng xong, ông ta giậm chân một cái.
- Chết tiệt, lão tử ta những năm này thu tám đệ tử, kết quả thu một người chết một người. Giờ đây tên thứ chín, nói gì cũng không thể để cho hắn chết.
- Nhất Hạo Tử, vi sư muốn dạy ngươi đạo pháp cường đại nhất, thần bí nhất, vô địch nhất của Hạo Nhiên Tông ta, gọi là... Đạo ở trong lòng ta, ý ở trong mắt ta, muốn cùng sơn hải Phong Thiên Quyết!
Ánh mắt của lão đạo đỏ lên, nhìn Mạnh Hạo, ba chữ cuối cùng là từng chữ từng chữ lên tiếng nói ra.
- Ngươi nếu học xong thuật này, ngày sau nhất định vô địch Sơn Hải Giới!
Thần tình của lão đạo vô cùng nghiêm túc.
- Cái này... Sư tôn, tám đệ tử trước của người, có học cái này hay không... Cái gì Phong Thiên Quyết?
Mạnh Hạo chần chờ một chút, hỏi.
- Không phải là cái gì Phong Thiên Quyết, là Phong Thiên Quyết - đạo ở lòng ta ý ở mắt ta muốn phong Sơn Hải! Về phần mấy sư huynh đáng thương của ngươi, bọn họ dĩ nhiên cũng học, mỗi một người đều học. Đáng tiếc... đều chưa kịp học thành, liền chết rồi.
Lão đạo gương mặt khó coi, ông ta quả thật khó coi, không có giả dối.
----------oOo----------